Lấy Chồng Quyền Thế

Đã lâu bọn họ không được nghỉ phép, hiếm khi mới được nghỉ ngơi hai ngày, cho nên ai cũng thả sức ăn uống.

Cao Kỳ Khâm không tránh được bị chuốc rượu, chịu không nổi chẳng mấy chốc đã bị chuốc say.

Sau khi uống say, Cao Kỳ Khâm rất đáng yêu, không giống vẻ nghiêm túc lạnh lùng khi làm việc. Khi say rượu anh chàng càng giống một người đàn ông bình thường, cười cười ngây ngô, kiên quyết ôm Phạn Phan đòi hôn.

Phạn Phạn xấu hổ muốn chết, cứ tránh né. Càng về sau, cô nàng cũng bực lên mắng cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không ngừng, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười. Hai người họ người đuổi người né, người say xỉn ngọng nghịu, người mặt đỏ tía tai giận dỗi. Đám người kia thấy vậy thì cười không ngớt.

Cao Kỳ Khâm: “Phạn Phạn, đừng chạy nữa. Cho anh hôn một cái lên cái miệng xinh xắn của em được không?”

Phạn Phạn: “Hôn bà anh ý!” Cao Kỳ Khâm: “Ừ, em đúng là bà anh, bà anh chính là em. Bà, để anh hôn cái nào!” Phạn Phạn đang tức cũng phải bật cười, “Anh mới là ông em. Ông à, xin ông tha cho cháu một lúc được không?” Chỉ chốc lát sau, hơi cồn bay đi, Cao Kỳ Khâm chóng mặt, chân tay mềm nhũn. Cậu ta vịn vào băng ghế rồi từ từ ngồi xuống đất, “Chóng mặt quá! Lão Đại, tôi uống say rồi.”

Cố Thành Kiêu cố tình trêu chọc cậu ta, “Đúng vậy. Mười phút nữa luyện tập thì cậu làm thế nào đây?”

“Hả?” Theo phản xạ Cao Kỳ Khâm mở to mắt, nói chuyện cũng líu lưỡi, “Chị dâu, chị thay em đi luyện tập đi. Bọn em luyện tập toàn bị lão Đại mắng mỏ. Nhưng nếu là chị, lão Đại không dám mắng đâu, từ Lang Vương trở thành sói con hiền lành ngoan ngoãn.”


Cố Thành Kiêu: “...” Đây gọi là gậy ông đập lưng ông mà.

“Ha ha ha ha.” Mọi người cười nghiêng ngả.

Màn đêm dần buông xuống, mọi người uống đến ngà ngà say. Bà nội bảo bọn họ ngủ lại, giao cho người làm đi dọn phòng khách, mỗi người một phòng, không sợ chật. Phạn Phạn phải đi qua cổng bảo vệ nên trước mười giờ tối nhất định phải có mặt. Vì vậy bà nội bảo Trương Khai chín giờ rưỡi phải đưa Phạn Phạn về. Đang cuối mùa thu, nhiệt độ ngày đêm ở thành phố chênh lệch rất lớn. Lúc trời sáng còn có ánh nắng mặt trời thì rất ấm áp, chỉ cần tắt nắng là nhiệt độ hạ xuống rất nhanh. Say rượu không được để bị lạnh, mọi người giục Phạn Phạn nhanh chóng dìu Tiểu Cao Tử đến phòng khách nghỉ ngơi.

Lâm Thiển khẽ giọng hỏi: “Phạn Phạn, hay là tớ xin với bác gái cho cậu ngủ lại nhà tớ một hôm?” Phạn Phạn: “Còn lâu, tớ không để mọi người được dịp nhao lên đâu.” Lâm Thiên huých cùi chỏ đẩy đẩy, “Há, chẳng lẽ cậu không muốn sao?” Cô liếc mắt nhìn Ngụy Nam và Tống Cảnh Du dìu Cao Kỳ Khâm lên tầng, “Chẳng phải cậu đã đặt anh ta vào tim đến cả trăm lần rồi sao? Tình trong như đã mặt ngoài còn e?”

“Đâu có đâu! Làm gì có!” “Chu choa mẹ ơi, không cần e ấp với tớ đâu! Có ai mà không biết tỏng cậu, đi học còn gọi mớ tên người ta, tới bắt gặp mấy lần rồi.”

“...” Phạn Phạn đấu tranh tư tưởng một hồi rồi nói: “Được rồi cậu Thiển, cậu đi guốc trong bụng tớ mà. Nhưng chắc cậu cũng biết, nhiều người như vậy, tớ không tiện ra tay, còn phải giữ mặt mũi.” Lâm Thiển nở nụ cười, “Ha ha ha, hiểu rồi hiểu rồi, lần sau tụ tập tớ sẽ nhắc nhở Cố Thành Kiêu đừng gọi Tiểu Cao Tử, để dành cho cậu.”

Phạn Phạn chắp hai tay trước ngực, thở dài nói: “Tiểu nhân đa tạ cậu Thiển trước. Tiểu nhân từ nhỏ đến hai mươi mốt tuổi vẫn còn ăn chay. Thật vất vả mới tìm được miếng thịt tươi, tớ hi vọng sớm có ngày được thưởng thức cao lương mỹ vị.” “...” Lâm Thiển cũng bắt chước mà chắp tay thở dài, “Cậu Thiển đây không ngại khó khăn, sẽ giúp ngài!”

“Khách khi khách khí.”

Cao Kỷ Khâm bị đưa lên phòng khách. Ngụy Nam và Tống Cảnh Du hợp sức khiêng cậu ta lên giường rồi bỏ mặc, chỉ để Phạn Phạn ở lại một mình chăm sóc.

“Phạn Phạn, chăm sóc đội trưởng Cao thật tốt, chúng tôi đi trước.” Lâm Thiển nói xong đóng thẳng cửa lại.

Phạn Phạn nhìn quanh quất trong phòng. Nói là phòng khách, nhưng so với nhà cô thì còn rộng hơn, cửa sổ đều là kiểu sát đất. Thành Để thật sự quá lộng lẫy. Cô đi tới mép giường, liếc mắt nhìn Cao Kỳ Khâm rồi vỗ vỗ mặt cậu ta: “Này, anh có khó chịu không? Có muốn uống chút nước không?”.

“We” Cao Kỳ Khâm bắt đầu có phản ứng, nhìn như muốn nôn. “Anh muốn nôn sao? Chờ chút nhé, em đi lấy thùng rác đã.”

“Không.” Cao Kỳ Khâm vừa nói vừa xuống giường, hai chân cuống quýt chạy thẳng vào nhà tắm, hai tay víu lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu đồ ăn từ trưa đến giờ đều phun hết vào bồn cầu.

Phạn Phạn đứng ngay phía sau, ngửi được mùi này mà cũng muốn nôn theo.


Cao Kỳ Khâm nôn xong một trận cũng thấy dịu lại, cả người nhẹ nhõm không ít. Phạn Phạn tới đỡ cậu ta, “Anh đứng lên đi, lên giường nằm nghỉ một chút.” Thế nhưng cậu ta lắc đầu một cái, chống người đứng lên, xả nước bồn cầu trước. “Để em làm cho, anh đi nằm đi.” “Không cần. Thối lắm, để anh tự làm, em đừng làm.”

Phạn Phạn liền đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn Cao Kỳ Khâm quét dọn bồn cầu. Thân hình cao lớn khom người cúi đầu cọ bồn cầu có vẻ hài hước không nói ra lời.

Nhưng lại làm cô rất cảm động.

Cọ rửa xong, Cao Kỷ Khâm không muốn xoay người lại nên quay lưng về phía cô hỏi: “Tối nay em không về nhà sao?”

“Có chứ, chín giờ rưỡi em sẽ về.” “À, vậy để anh đưa em về nhé?” “Không cần đâu. Bà nội thu xếp để tài xế chở em về rồi.”

À.Tia mất mát trong giọng nói quá rõ ràng. Cậu ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Vậy chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa thôi.” Phạn Phạn tiến lên một bước, “Vậy sao anh còn chưa quay người lại? Chẳng lẽ anh muốn ôm bồn cầu cả ngày sao?” Hay là muốn hôn? “Ừ.” Cũng không biết là do rượu hay do xấu hổ mà Cao Kỳ Khâm đỏ bừng lên đến tận mang tai.

Cậu ta bối rối gãi gãi tóc, quay đầu lại cười hì hì rồi lập tức quay lưng lại với cô. Phạn Phạn cũng bối rối, không lẽ bảo cô phải cọc đi tìm trâu sao?

“Này, anh đi ra đi, đứng ở chỗ này có vẻ không trang nhã lắm.”

“Ừ.”


“Ngoại trừ ừ ra thì anh có thể nói cái khác được không?” Phạn Phạn bực mình, mạnh miệng nói, “Anh không tiếp chuyện em thì để em đi về, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Cô nói xong liền quay người đi ra cửa.

Cao Kỳ Khâm lập tức đuổi theo, chính xác chụp được tay cô nắm chặt lấy.

Cậu ta vẫn hồi hộp, lòng bàn tay toát cả mồ hôi. Chỉ vì uống rượu nên cậu ta mới có thêm can đảm, “Đừng đi, anh còn có chuyện muốn nói với em.”

“Có chuyện gì?”

“Phạn Phạn, chuyện hôm qua nói qua điện thoại, em đã quyết định chưa?”

“Chuyện gì?”

“Thì là, thì là, chuyện anh muốn em làm bạn gái anh đấy.” Phạn Phạn cúi đầu cười e lệ, “Nếu em không quyết định rồi thì chuyện hôm nay xem là gì vậy?” Cao Kỳ Khâm cười ngơ ngẩn, “Đúng ha. Hê hê, chỉ là anh thấy nói qua điện thoại vẫn chưa đủ chân thành, nên muốn hỏi trực tiếp. Em, em đồng ý làm bạn gái anh nhé?” Phạn Phạn đỏ mặt khẽ gật đầu. Cao Kỳ Khâm suy nghĩ một lát, tay kia túm ống quần vần vò thật lâu mới lấy dũng khí hỏi: “Vậy anh có thể ôm em không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận