Lấy Chồng Quyền Thế

Tống Đình Uy đạp chân ga phóng đi, vài giây sau đã chạy rất xa. 1 Gần như vừa đóng cửa xe là Lâm Du trở mặt trong nháy mắt, lúc này mặt mày đã đầm đìa nước mắt. Cô nghĩ, nhất định là thời gian chưa đủ lâu, nên cô mới khó chịu thế này. Không sao, qua một thời gian ngắn nữa thì cô sẽ ổn thôi.

Cô tự an ủi mình như thế.

Tống Đình Uy lái xe mà ánh mắt cứ chú ý đến cô gái bên cạnh. Anh ta quý trọng nước mắt của cô, nhưng vừa nghĩ tới những giọt nước mắt đó không phải rơi vì mình thì trong lòng rất khó chịu.

“Đến bệnh viện đi, tôi muốn đến thăm chị tôi.” Tống Đình Uy gật đầu, im lặng lái đến bệnh viện quân y.

Anh ta thấy cô khóc không ngừng cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô. Anh ta thầm thề trong lòng, một khi Lâm Du bằng lòng làm người phụ nữ của anh ta, anh ta nhất định sẽ làm tốt hơn Cố Đông Quân, nhất định sẽ không để cô rơi nước mắt.

Lâm Du quệt nước mắt, hít sâu vào một hơi để điều tiết hơi thở, cũng như điều tiết lại cảm xúc của mình.

Cô quay đầu nhìn tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe. Cô đến nơi này rất thường xuyên, đặc biệt là sau khi Chu Mạn Ngọc bị bắt, cô lại càng đến thường xuyên hơn. Nhưng cô chỉ dám quanh quẩn ở lầu dưới, nhiều lắm là đứng ngoài cửa phòng bệnh len lén nhìn Lâm Tiêu. Xét theo những việc trải qua lần trước, hễ Lâm Tiêu nhìn thấy cô thì bệnh tình sẽ chuyển xấu, cho nên cô tuyệt nhiên không dám lộ diện trước mặt Lâm Tiêu.

Bác sĩ cũng khuyên cô không nên xuất hiện trước mặt cô ta.


Nếu sức khỏe của Lâm Tiêu có thể tốt hơn, cô cũng sẽ đỡ áy náy phần nào.

Càng gần sang năm mới, cô càng cảm thấy cô đơn. Những năm qua cô đều ăn Tết với gia đình vô cùng vui vẻ. Cô là tiểu công chúa được người nhà cưng nhất, thế nhưng năm nay, ba và mẹ đều bị giam giữ trong tù, ông nội và chị gái thì sức khỏe không tốt, ngày đoàn viên của cả nhà cũng trở thành thứ xa xỉ.

Có đôi khi cô cũng muốn ích kỷ một chút, dù gì cô cũng không phải là con gái ruột của ba mẹ. Cô và nhà họ Lâm đã không còn quan hệ, vậy sao cô phải quan tâm chuyện nhà của họ chứ?

Nhưng dẫu không phải ruột thịt thì cũng có ơn dưỡng dục hai mươi năm. Đó là ba mẹ cô, đó là gia đình cô, làm sao cô có thể vứt bỏ phần tình cảm này được?

Ba mẹ và chị gái đối xử với cô thế nào là chuyện của bọn họ, còn cô đối xử với họ thế nào là chuyện của cô. Cô không thể thờ ơ lãnh đạm với người thân đã chung sống hơn hai mươi mấy năm trời.

Cô lau khô nước mắt, cảm xúc cũng đã ổn định hơn, hỏi: “Tống Đình Uy, lần trước anh có nói chỉ cần tôi đồng ý lấy anh thì anh sẽ bằng lòng bổ sung một trăm triệu mà mẹ tôi đã tham ô vào quỹ, còn bằng lòng nộp tiền bảo lãnh cho bà ấy, đồng thời đứng sau lưng kiện cáo giúp bà ấy, anh còn giữ lời những chuyện này không?”

Tống Đình Uy trở nên kích động, “Giữ lời, tuyệt đối giữ lời. Ngoại trừ phụng dưỡng cho Lâm Tiêu, anh còn sẽ giúp mẹ em tẩy sạch tội danh, cũng sẽ cố hết sức giúp ba em. Nhưng em biết đó, chuyện của ba em hơi nghiêm trọng, anh không dám hứa chắc ông ấy nhất định sẽ không sao.” “Tôi... Cảm ơn anh đã để mắt đến tôi và bằng lòng làm những điều này cho tôi.” “Vậy ý em là... em đồng ý?”

Lâm Du thở ra một hơi, nhắm nghiền mắt lại. Lúc gật đầu cô có loại cảm giác nhìn thấy vực mà vẫn lao đầu nhảy xuống.

Cô còn có thể làm gì chứ? Bây giờ căn bản chẳng có ai bằng lòng giúp đỡ nhà họ Lâm, không ai muốn lội vào vũng nước đục này. Ngay cả chú Hai cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Cố Thành Kiêu lại càng không thể nhúng tay vào.

Hiện giờ, cô tựa như một người ôm khúc gỗ trôi nổi giữa đại dương mênh mông, thể xác mệt mỏi, trong lòng sợ hãi. Cô không biết mình có thể kiên trì đến khi nào.

Ngay lúc này, Tống Đình Uy ra tay giúp đỡ cô, chỉ có anh ta bằng lòng cứu vớt cô. Nếu từ bỏ cơ hội này, có lẽ cô sẽ hết khả năng lên bờ. Vậy thì, cô không còn lựa chọn nào khác. Muốn sống sót, cô chỉ có thể nhận lấy sự giúp đỡ của Tống Đình Uy.

Nhưng, đương nhiên cô biết, không ai giúp cô không công. Cô đã lựa chọn nhận lấy sự giúp đỡ của người ta, vậy thì cô cũng nên thỏa mãn yêu cầu của người ta.

Yêu cầu của Tổng Đình Uy chính là cô gả cho anh ta, đơn giản quá mà, phải không? Lâm Du yên lặng ngồi ở ghế phụ, nghe được Tổng Đình Uy đang gọi điện cho Tống Vĩnh Niên. Hình như hai cha con họ đang cãi nhau trong điện thoại, nhưng thái độ của anh ta vô cùng kiên quyết.


“Ổn rồi, đã làm xong. Ba anh nói sẽ lập tức bảo luật sư đi xử lý. Nhưng sắp cuối năm rồi, nhanh nhất cũng phải đợi sau kỳ nghỉ đông mới có thể nộp tiền bảo lãnh cho mẹ em.” Đây là tin mừng duy nhất mà Lâm Du nghe được trong nhiều ngày vừa qua. Cô chớp đôi mắt ngấn lệ, một tia sáng nhạt lóe lên trong đôi mắt ướt át, “Thật sao? Ba anh đồng ý thật à?”

Tống Đình Uy: “Nói sao thì trước đó tập đoàn Lâm thị cũng đầu tư một tỷ để nhà anh vượt qua ải khó khăn. Gia đình anh cũng không muốn lấy không tiền của Lâm thị, bỏ ra chút tiền để cứu mẹ em là chuyện nên làm. Còn nữa, anh đã sớm tỏ rõ thái độ với gia đình rồi, kiếp này không phải em, anh sẽ không cưới.”

Lâm Du hơi thẫn thờ khi nghe lời tỏ tình này, cô thành thật nói: “Cảm ơn anh đã yêu mến. Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa có tình cảm với anh, như vậy sẽ không công bằng với anh.”

Tống Đình Uy: “Không sao, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh tin rằng một ngày nào đó sắt sẽ mài thành kim. Lâm Du, anh yêu em, hãy tin anh, anh sẽ cưng chiều em tận trời.”

Lâm Du nhếch khóe môi, muốn cười nhưng lại không cười nổi. “Em còn muốn đi thăm Lâm Tiêu không?” Lâm Du lấy lại tinh thần, cầu xin: “Hay là anh vào thăm chị ấy nhé? Nhìn thấy anh, tâm trạng của chị ấy sẽ tốt hơn.”

“Được, anh sẽ cố hết sức để thỏa mãn yêu cầu của em.” Tống Đình Uy bất đắc dĩ.

Tổng Đình Uy vào trong phòng bệnh thăm Lâm Tiêu. Lâm Du đứng chờ ngoài cửa, nghe được tiếng cười của Lâm Tiêu mà cô cũng mừng lây.

Sau đó cô đến tìm bác sĩ để hỏi thăm tình trạng của Lâm Tiêu. Bác sĩ bảo dạo này cô ta hồi phục rất tốt, ngày nào hộ lý cũng đưa cô ta ra hành lang dạo chơi, cũng ra hành lang bên cửa sổ phơi nắng.

Bác sĩ còn nói, nếu cứ tiến triển theo chiều hướng này, cô ta hoàn toàn có thể xuất viện. Nếu được về nhà ở bên cạnh người thân, vậy sẽ càng có lợi cho bệnh tình của cô ta hơn.


Lâm Du nghĩ thầm, nếu mẹ có thể ra tù, vậy chị gái xuất viện cũng không cần lo bên cạnh không có người thân. Cho dù hộ lý có chăm sóc tốt cũng không bằng mẹ ruột ở bên cạnh.

Cô khát khao ngày đó có thể đến sớm một chút.

***

Vào đêm, vì không có nơi nào để đi nên cuối cùng Lâm Du đành đến Thành Để. Dù sao cũng sắp giao thừa rồi, cô đã hứa với Lâm Thiển rằng đến lúc đó sẽ cùng ăn Tết ở Thành Để. Hơn nữa, cô muốn tìm cơ hội thích hợp để nói cho Lâm Thiên biết chuyện cô đã quyết định sẽ gả cho Tổng Đình Uy. Lâm Thiển khoác áo lông thật dày đích thân ra cổng chính đón cô. Nhìn thấy xe của Tổng Đình Uy, Lâm Thiển lập tức thắc mắc.

Tống Đình Uy đưa Lâm Du tới cửa, sau khi thấy Lâm Thiển thì biết điều chào hỏi đơn giản rồi đi ngay. Lâm Thiên kéo Lâm Du vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Sao anh ta lại đưa chị sang đây? Anh ta lại đến chặn đường chị đúng không?” “Ừ, chị bị đuổi việc, lại bị trật chân, nên không từ chối được.”

Lâm Thiển nhìn chân cô một chút, “Thảo nào em thấy dáng đi của chị hơi lạ, bị nặng không?” “Không, chỉ trẹo khớp thôi.” “Vào nhà rồi em lấy dầu thuốc thoa cho.”

“Cảm ơn.”

Lâm Du muốn nói mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được. Cô không biết phải giải thích thế nào cho Lâm Thiển dễ hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận