Lấy Chồng Quyền Thế

Với tư cách là vai nữ chính cho lần trở lại của Sở Dương, Phương Tiểu Hi được Sở Dương tuyển chọn trong hàng ngàn nữ diễn viên trẻ, đương nhiên không cần phải bàn tới hình tượng.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Sở Dương đắc ý: “Ba ông chủ, thấy sao? Nữ chính của tôi không làm các ngài thất vọng chứ?”

“Không hề, không hề, không thất vọng chút nào.”

“Vô cùng hài lòng! Đạo diễn Sở thật có mắt nhìn người, bộ phim điện ảnh này chắc chắn sẽ cháy vé.”

Mắt Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam mở to. Vóc dáng và dung mạo của những nữ diễn viên vừa rồi đã là hàng thượng thừa, Phương Tiểu Hi này chính là cực phẩm. Làn da cô trắng muốt sáng rực, nếu dùng từ nõn nà để hình dung thì thật sự vẫn còn chưa đủ.

Phương Tiểu Hi là người tự tỏa ánh hào quang, có thể thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngắm mãi không chán. Nét đẹp của cô không hề dung tục, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, quyến rũ nhưng lại lộ ra vẻ quật cường. Cô chính là người trời sinh đứng trên sân khấu.

Đối với sự hài lòng của hai nhà đầu tư, Phương Tiểu Hi không tự ti cũng không kiêu ngạo, nói: “Cảm ơn, có cháy vé hay không thì tôi không dám chắc. Tôi chỉ là một diễn viên bình thường, cố gắng hết sức trong công việc mà thôi.”

Không hùa theo, cũng không xiểm nịnh, Phương Tiểu Hi nghĩ gì nói nấy. Đương nhiên, tính cách này của cô rất dễ khiến người khác nghĩ rằng cô ra vẻ. Cổ Nam Hách hừ lạnh một tiếng, hắt thẳng chậu nước lạnh: “Chị, em thấy bộ phim này thất bại là cái chắc, chị đã quay đến đâu rồi? Em thấy chị nên ngừng lại trước khi bị lỗ vốn thì hơn.”

Sở Dương trừng mắt, liếc cậu ta một cái: “Em nói gì vậy? Còn không ngậm cái miệng quạ đen của em lại? Có tin chị đánh em không?” Cổ Nam Hách mím môi cười, kiêng dè nói: “Em đùa chút thôi.”


Những người phía dưới ngồi đan xen nam nữ thành một bàn. Đã là tiệc cảm ơn, thế nên ba nhà đầu tư như ba ông Phật lớn, cả đoàn làm phim đều cố hết sức lấy lòng bọn họ.

Phương Tiểu Hi ngồi đúng ngay giữa Quách Thiếu Hoa và Tiếu Nam. Người có mắt đều nhìn ra được Tổng giám đốc Quách và Tổng giám đốc Tiểu đều có hứng thú với Phương Tiểu Hi. Cổ Nam Hách và Sở Dương ngồi bên cạnh: “Tiếc là hôm nay chị không đi, anh Cả cầu hôn với Lâm Du, khiến ai nấy cảm động phát khóc.”

Sở Dương tiếc rẻ nói: “Haizz, chị cũng không còn cách nào khác. Đúng lúc hôm nay chị đã hẹn trước, ngày mai bọn chị lại phải chạy tiến độ rồi.”

Cố Nam Hách liếc mắt nhìn Phương Tiểu Hi: “Chị quay đến đâu rồi? Có thể đổi nữ chính không?”

Sở Dương: “Em đùa gì thế, sao có thể đổi nữ chính? Sao vậy, em không thích à?”

Cổ Nam Hách: “Ghét kinh khủng!”

Sở Dương trêu chọc: “Không phải chứ? Với dáng vẻ của Phương Tiểu Hi, đáng lý em phải thích mới đúng.” Cố Nam Hách cười nhạt: “Gái đẹp em đã thấy nhiều rồi, cô ta cũng thế thôi. Chị nhìn trúng điểm gì ở cô ta thế?”

Sở Dương: “Cô ấy là học sinh Bắc Ảnh, vừa đẹp, vừa có kỹ thuật tốt, lại nổi tiếng trong đám bạn cùng trang lứa. Chị đã đưa ra hai phong cách diễn khác nhau để thử, cô ấy đều diễn rất tốt, rất có chừng mực, lôi cuốn không dứt. Kỹ thuật diễn của cô ấy thôi cũng đủ để qua mặt cả đám tiểu hoa đán nổi tiếng trong giới giải trí.” Cổ Nam Hách: “Thật không?”

Sở Dương: “Chị tuyển người rất cẩn thận. Năm nay cô ấy mới hai mươi ba tuổi, học năm cuối đại học. Luận về dáng dấp hay kỹ thuật đều là số một. Phương Tiểu Hi là diễn viên trời sinh đấy.”

Cổ Nam Hách: “À, thì ra chị đang tìm bóng dáng chính mình năm xưa.”

Sở Dương mỉm cười: “Ha, chị thích nghe những lời này!”

Cổ Nam Hách: “Người được chị đánh giá cao vậy, chắc hẳn rất kiêu ngạo nhỉ? Tính tình cô ta tệ lắm phải không?”

Sở Dương: “Chẳng lẽ em không thấy phụ nữ càng khó khăn càng đáng yêu sao?” Cổ Nam Hách: “...” Cái loại ngu như heo, ngay cả đỗ xe cũng không xong mà xứng gọi là đáng yêu sao? Đúng là sỉ nhục từ đáng yêu rồi.

Sở Dương: “Cho dù không phải chị thì nhất định cũng sẽ có người khác khám phá cô ấy. Hách à, mau mau ký hợp đồng đi, tương lai cô ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Cố Nam Hách lại lắc đầu, sống chết không chịu: “Chị thích cô ta như vậy thì mở công ty ký với cô ta đi. Em không ký, em mặc kệ.”


Sở Dương: “Sao vậy? Chị phát hiện em rất có thành kiến với nữ chính của chị. Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy. Cô ấy thực sự rất đáng giá để kỷ. Chờ phim này tạo tiếng vang, cô ấy sẽ thành cái bánh thơm, tới lúc đó cho dù em có muốn ký cũng phải xếp hàng.”

Cố Nam Hách cười cười: “Chị, không phải chị hơi tự đại rồi sao? Sao chị có thể chắc chắn phim điện ảnh này sẽ cháy vé” Sở Dương lườm một cái.

Cổ Nam Hách: “Hơn nữa Giải trí Cổ Nghiệp ký kết hợp đồng cũng phải xem xét nhân phẩm, cô ta ấy hả? Ha ha, thôi bỏ đi.” Sở Dương: “Chị nói này, không phải em có hiểu lầm gì đó với cô ấy chứ? Chẳng lẽ hại người quen nhau?”

Cổ Nam Hách kiên quyết phủ nhận: “Không có, em vừa nhìn đã không thích cô ta rồi.”

Sở Dương đã sắp phát cáu, đang muốn tranh luận cùng cậu ta, nhưng nhớ lại người ta là nhà đầu tư lớn của bộ phim, không thể đắc tội, nên đành nói, “Ông chủ Cố, ngài phải tin tưởng vào mắt nhìn người của tôi chứ. Tôi mà chọn thì chắc chắn không sai được.” Cổ Nam Hách nhìn về phía Phương Tiểu Hi. Dáng vẻ thẹn quá hóa giận khi làm quen không thành lúc nãy khác hẳn với dáng vẻ trầm tĩnh ít nói bây giờ, hệt như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Đúng là kẻ hai mặt giả dối! Cho dù có thể nổi tiếng thì cô cũng chỉ nổi được một lúc mà thôi. Trong ba thứ nhan sắc, tài năng và nhân phẩm, muốn nổi tiếng lâu dài thì nhân phẩm là quan trọng nhất.

Anh nhìn Phương Tiểu Hi, đúng là càng nhìn càng ngứa mắt.

Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam vẫn luôn tìm cớ ép Phương Tiểu Hi uống rượu. Phương Tiểu Hi vô cùng phiền não: “Thật xin lỗi hai ông chủ, tôi không thể uống nữa, uống nữa sẽ say mất.”

Quách Thiếu Hoa: “Tiểu Hi, hôm nay có nhiều người như vậy, có say thì đã sao nào?”

Phương Tiểu Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm cớ: “Tôi lái xe.”


Tiếu Nam: “Ôi trời, dù gì cũng đã uống rồi. Uống một ly với hai ly cũng chẳng lái xe được, anh cam đoan lát nữa sẽ đưa em về.”

Phương Tiểu Hi nghĩ thầm, anh mà đưa tôi về thì e rằng cả mảnh xương cũng không còn!

“Cảm ơn Tiếu tổng, không cần phiền ngài đâu. Tôi thật sự không thể uống rượu được, hay là để tôi hát một bài đi.”

Quách Thiếu Hoa kéo cổ tay Phương Tiểu Hi: “Hát thì có gì vui, uống rượu vui hơn.”

Tiếu Nam thấy Quách Thiếu Hoa bắt đầu ra tay, cảm thấy thiệt thòi nếu như không được sơ múi. Thế là anh ta bèn duỗi tay ra sau eo của Phương Tiểu Hi. “A...” Phương Tiểu Hi hoảng hốt hét lên một tiếng, vừa nhảy dựng vừa lắp bắp nói: “Tôi đi hát đây, hai người cứ uống rượu đi.”

Lúc đó, Cổ Nam Hách và Sở Dương còn đang tán gẫu, nghe tiếng hát của cô liền ngoảnh lại nhìn sang bên này. Dường như những người trong đoàn làm phim đều hẹn trước với nhau, đồng loạt ngoảnh mặt làm ngơ. Đó là nhà đầu tư, là ông chủ đấy! Ai dám cả gan đắc tội với ông chủ chứ?

Phương Tiểu Hi chạy như bay lên sân khấu. Quách Thiếu Hoa và Tiếu Nam đều là con cáo già. Hai người hợp lực, làm sao có thể để thỏ trắng ngây thơ như cô trốn thoát được. Bọn họ cũng theo lên sân khấu, một trái một phải kẹp chặt Phương Tiểu Hi, chủ động yêu cầu hợp ca. Quách Thiếu Hoa: “Tiểu Hi, chúng ta hát bài Chuyện tình ở Hiroshima được không? Anh hát còn hay hơn bản gốc nữa đấy.”

Tiếu Nam: “Thôi đi, vậy sao anh không đi thu dĩa đi? Tiểu Hi, em muốn hát bài gì, để anh giúp em chọn.”

Phương Tiểu Hi: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận