Lấy Chồng Quyền Thế

Trương Yến mất tích liền năm ngày, nơi xuất hiện cuối cùng là nơi gây sự với Lâm Thiển.

Camera giám sát ở trường không ghi nhận hình ảnh cô ta đi ra ngoài. Camera ngoài đường phố cũng không có chút dấu tích của cô ta.

Trương Yến cứ như tan biến vào hư không.

Tại trụ sở điều tra, cảnh sát đang họp bàn về vụ Trương Yến mất tích.

Gần đây liên tiếp xảy ra mấy vụ nữ sinh đại học mất tích. Địa bàn xảy ra vụ án đều rải rác khắp nơi trong thành phố, Nam có Bắc có, nhưng thủ pháp gây án thì giống nhau y hệt. Đều là vô duyên vô cớ mất tích, thành công tránh né được camera giám sát.

Cảnh sát nghi ngờ những vụ án này đều cùng một thủ phạm gây ra, nhưng lại không tìm được manh mối.

Đang lúc không có manh mối giữa các vụ mất tích thì Lâm Thiển chính là đầu mối quan trọng để điều tra.

Đặc biệt khi cố nhắc đến thân phận khả nghi của “người nhà”

Cảnh sát không truy tiếp nhưng yêu cầu Lâm Thiển cung cấp số điện thoại để âm thầm điều tra.

Đại đội trưởng Trần hỏi: “Sao rồi? Có tra được không?”

“Không tra ra được”. Đồng chí cán bộ phụ trách hồ sơ nhíu mày, đã tìm kiếm ba lần cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.

“Không tra được? Sao có thể, bây giờ mọi số điện thoại đều phải đăng ký tên tuổi xác thực, không thể nào không tra được”

“Thật sự là không tra được, nhưng cũng không phải số ma”

“Vậy kiểm tra Lâm Thiển đi, xem người nhà của cô ta là những ai?

Không tra thì không biết, tra rồi thì giật mình, nhân viên cảnh sát ngạc nhiên nói, “Hồ sơ lưu Lâm Thiển đã kết hôn, nhưng tài liệu của đối tượng lại được bảo mật, không tra được”

Lại là tra không ra, mọi người đều không ngờ kết quả lại là như vậy.

Tất cả đều bàn tán đồn đoán, “Không lẽ cơ sở dữ liệu của chúng ta bị hack sao?”

“Là ai mà hồ sơ lại bị khóa? Hồ sơ của chủ tịch nước cũng còn công khai cơ mà”

“Đội trưởng Trần, để tôi phái vài người theo dõi Lâm Thiển, xem người nhà cô ta là ai?

“Đừng vội” Đội trưởng Trần chau mày, ông biết hồ sơ của một số nhân vật đặc biệt sẽ bị mã hóa, “Kiểm tra địa chỉ của Lâm Thiển trước đi.”

Cảnh sát nhanh chóng gõ bàn phím, vài giây sau đã báo cáo: “Trước khi kết hôn địa chỉ là số 27 Trung Hà, phía bắc đường Lê Viên. Đây là địa chỉ của Chủ tịch Lâm Bồi của Lâm thị. Lâm Thiển là cháu ruột Lâm Bồi. Sau khi kết hôn đã sửa lại địa chỉ, Điếu Vũ Đài viện số 7...” Nhân viên cảnh sát đọc địa chỉ to lên cho tất cả cùng nghe.

“Oa, lại lịch không phải vừa đâu. Chẳng cần biết là viện số 7 hay viện số mấy, chỉ cần không phải Thành Để là có thể điều tra ra”

Cảnh sát viên quản lý hồ sơ lau mồ hôi trán, “Anh Thang, người ta đúng là ở Thành Để”

Mọi người: “...”

“Lai lịch lớn như vậy... chẳng lẽ là vợ của tài xế nào trong Thành Đế?”

“Đội trưởng Trần, tính sao đây?”

Đội trưởng Trần trầm ngâm một lát, phẩy tay trấn an mọi người rồi đi đến cửa sổ gọi một cuộc điện thoại.

Mọi người đợi tin tức, thấy vụ án này không hề giống mấy vụ án mất tích thông thường, Lâm Thiển đang là manh mối duy nhất nên không ai muốn bỏ cuộc.

Một lúc lâu sau, đội trưởng Trần cúp điện thoại, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi trầm tĩnh đi ra nói: “Đến 6h chiều gọi lại vào số này, chủ thuê bao sẽ nghe máy.”

“... Vậy nghĩa là sao?”

“Tiểu Thang, nên dùng từ cho đúng. Tôi chỉ muốn hỏi để kiểm chứng lời khai của Lâm Thiển, chứ không phải xem người ta như hung thủ, hiểu chưa?”

Cảnh sát Thang lắc đầu, “Không hiểu thưa đội trưởng Trần. Cô Lâm Thiển này, đặc biệt là người nhà của cô ta, rất khả nghi”

Đội trưởng Trần thở dài khó xử, trịnh trọng tuyên bố: “Người nhà của cô ta là thần tượng của các cậu đấy”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Thần tượng của cậu mà cậu còn không biết? Không lẽ không biết Chiến Thần của quân đội Trung Quốc? Không biết Lang Vương hả?”

Tầm sáu giờ chiều, Cố Thành Kiêu vừa mở máy đã nhận được điện thoại từ cảnh sát. Anh đã nghe cấp trên thông báo nên không bất ngờ.

“Alo?”

“Xin chào thủ trưởng Cố, xin lỗi làm phiền thủ trưởng nghỉ ngơi. Tôi là Thang Vĩnh Minh, cảnh sát cục cảnh sát đơn vị XX” Thái độ đon đả giống như chị gái chào hàng vậy.

“Nói đi.”

Cố Thành Kiêu lời ít ý nhiều càng khiến Thang Vĩnh Minh hồi hộp, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Gần đây thành phố B liên tục xảy ra các vụ án mất tích, có liên quan đến một học sinh tên là Lâm Thiển, chúng tôi có vài vấn đề muốn trao đổi với thủ trưởng”

“Được.”

“Thủ trưởng và học sinh Lâm có quan hệ như thế nào?”

“Vợ chồng”

Nghe được chính người trong cuộc chứng nhận, Thang Vĩnh Minh và các cảnh sát khác rất kinh hãi, “Theo lời khai của học sinh Lâm, buổi trưa thứ bảy, sau khi rời khỏi trường học với Sở Mặc Phong thì gặp thủ trưởng ở giữa đường, rồi thủ trường đón cô ấy đi, đúng vậy không?”

“Phải”

“Sau đó thủ trưởng và học sinh Lâm có ở cùng nhau không?”

“Chúng tôi về nhà, sau đó tôi quay về đơn vị, cô ấy luôn ở trong nhà.”

“Nói như vậy thủ trưởng và học sinh Lâm không phải luôn luôn ở cùng nhau. Cô ấy cũng có thể rời khỏi nhà sau khi thủ trưởng bỏ đi”

“Không, cô ấy luôn ở nhà. Nếu có đi ra ngoài thì người làm sẽ báo cho tôi biết”

“Vâng, tôi hiểu rồi, không còn chuyện gì nữa, cảm ơn thủ trưởng Cố”

Cứ tưởng cứ như vậy là xong, không ngờ Cố Thành Kiêu lại lên tiếng: “Từ bây giờ đội đặc nhiệm Dã Lang sẽ phụ trách vụ án mất tích liên hoàn này, yêu cầu bến cảnh sát hỗ trợ điều tra”.

“Dạ?” Thang Vĩnh Minh sửng sốt, nghi hoặc nhìn đội trưởng Trần, ông cũng lắc đầu tỏ ý không hiểu.

“Sẽ có người sớm đến phòng cảnh sát để làm việc. Tôi còn bận việc, cứ vậy đi, chào”

Nghiêm nghị nói xong câu cuối cùng, Cố Thành Kiêu cúp điện thoại. Thang Vĩnh Minh và các cảnh sát khác vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Ý của thủ trưởng Cố là sao?”

“Đội đặc nhiệm Dã Lang muốn tiếp nhận vụ án, sẽ có người tới ngay”

Một cuộc điện thoại làm rõ ba vấn đề, cuối cùng lại mất vụ án, vậy là sao?

Thang Vĩnh Minh vỗ đùi nói: “Tôi đã nói vụ án này không đơn giản mà, nhất định là có uẩn khúc”

***

Thành phố B, tổng bộ đội đặc nhiệm Dã Lang

Trên bầu trời đêm, chiếc máy bay trực thăng bay vòng vòng trên không trung, Cố Thành Kiêu chỉ huy đội đặc nhiệm Dã Lang hạ cánh máy bay.

Mặt Cố Thành Kiêu không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng. Cao Kỳ Khâm, Tống Cảnh Du, Ngụy Nam, Trịnh Tử Tuấn và các chiến sĩ khác đi theo sau cũng dính đầy bụi đất.

Nhiệm vụ lần này coi như thành công, tiêu diệt ba tên đầu sỏ, bắt được mười mấy tên buôn lậu ma túy, thu được số lượng lớn thuốc phiện. Đội phòng chống tội phạm ma túy rất hài lòng, cấp trên cũng rất vui vẻ.

Nhưng Cố Thành Kiêu lại không thỏa mãn, vì tên Chú Tư đầu não đứng phía sau đã trốn thoát.

Trầm lặng trở về phòng làm việc, Cố Thành Kiêu đã chỉ thị ngay: “Cao Kỳ Khâm, không biết cậu dùng cách nào, lập tức đi điều tra tung tích Chú Tư cho tôi”

Cao Kỳ Khâm đầy bối rối: “Lão Đại, chúng ta đã lục soát nơi ở của hắn, tra khảo người của hắn. Chú Tư cũng bị rơi xuống biển, chúng ta cũng đã kiểm tra, khả năng sống sót rất nhỏ”

“Cậu quá coi thường Chú Tư rồi, không thấy xác thì không thể kết luận, dù xác suất có là 1% cũng vẫn phải tìm”

“Nhưng thưa sếp, dù Chú Tư có sống sót thì thế nào, nơi ở của hắn cũng đã bị mất”

“Thỏ khôn có ba hang, cậu không biết sao?” Cố Thành Kiêu lúc không giận dữ thì rất nghiêm túc, nóng lên thì rất đáng sợ, “Nếu còn muốn ở lại đội đặc nhiệm Dã Lang thì đừng nghi ngờ lời nói của tôi”

“...” Cao Kỷ Khâm đen mặt, không dám nói nữa, giơ tay lên thi lễ, “Vâng, tôi lập tức đi ngay”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui