Lấy Chồng Quyền Thế

Gần đây Nam Bắc Event có vài hạng mục lớn, cho nên tuyển dụng thêm mười mấy nhân viên mới. Công ty càng ngày càng phát triển, để khao mọi người, đồng thời để nhân viên mới mau chóng hòa nhập vào tập thể, Phan Phạn quyết định sau này mỗi tháng đều tổ chức liên hoan một lần, với danh nghĩa là phúc lợi cho nhân viên.

“Cậu Thiển, hôm nay là buổi liên hoan đầu tiên, cậu nhất định phải tham gia.”

“Cậu đi được rồi, tớ không tham gia đầu. Công ty vừa mới tuyển vài thực tập sinh, còn có vài nhân viên nam tài giỏi vừa mới tốt nghiệp đại học, đều là độc thân, cậu phải cố nắm cho chắc.”

“Mấy tên thực tập sinh thì bỏ qua đi, nhỏ hơn tớ nhiều quá. Còn về nhân viên nam mới tốt nghiệp ấy hả, ban đầu tớ còn thấy hứng thú một chút, nhưng lâu ngày lại thành anh em tốt hết, không có cảm giác gì cả. Cậu Thiển, cậu là bà chủ, là linh hồn nòng cốt của công ty, dịp quan trọng như vậy sao có thể thiếu cậu được chứ?”

“Tớ muốn về nhà với con.”.

“Chậc chậc chậc, mỗi ngày đều ở với con, cậu mới 26 tuổi mà đã muốn cách ly trần thế rồi sao? Không thể cho bản thân nghỉ ngơi được à?”

“Nhưng mà...” “Đừng có nhưng nhị, đâu phải biệt thự họ Lâm không có ai. Chẳng lẽ cậu muốn hoài phí tuổi xuân ngọc ngà để làm vú em bảo mẫu hả?”


“Đi, chỉ một lần thôi, hiếm khi mới có một lần.” Lâm Thiển không thể lay chuyển được Phạn Phạn nên đành đồng ý. Từ khi mang thai, cô không còn tham gia các hoạt động giải trí nữa. Từ lúc ra nước ngoài dưỡng thai đến lúc sinh con, hai bánh bao nhỏ đã chiếm toàn bộ cuộc sống của cô, đến giờ đã được hơn bốn năm.

Hiện tại lại phải gây dựng sự nghiệp, cô từ chối không tham dự các bữa ăn xã giao. Nhưng đây là tiệc liên hoan trong công ty, thôi thì đi một lần cũng được. Buổi tối, trước buffet sau karaoke, khó có khi được thả lỏng, ai cũng ăn uống nhiệt tình, rất nhiều người đã ngà ngà say. Sau khi giải tán, nhóm đồng nghiệp mạnh ai nấy về, Lâm Thiển cũng gọi xe về nhà. Xe chạy thẳng về phía trước, nhìn phố phường lấp lánh ngoài cửa sổ, Lâm Thiển hơi hoa mắt. Cô đã uống không ít, lúc này còn bắt đầu ngấm vào, mí mắt sắp mở không lên. Tài xế vẫn chạy thẳng về phía trước, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu. Đầu Lâm Thiển nặng nề, không khí trong xe hơi ngột ngạt. Một lát sau, dạ dày cô bắt đầu dậy sóng.

Cô ôm ngực buồn nôn, cố giường mí mắt lên xem xe đã chạy đến đâu, có sắp đến nhà chưa. Nhưng, đến lúc cô hơi thanh tỉnh lại, nhìn chằm chằm bên ngoài thì phát hiện phố phường phồn hoa dần dần trở nên tối tăm. Cô không biết con đường này.

“Tài xế, nhầm đường rồi.” Tài xế vừa nghe đã lập tức giẫm chân ga tăng tốc. Trong khoảnh khắc Lâm Thiển chợt bừng tỉnh, cơ hồ mông sắp bật nảy lên, cô quát lớn: “Dừng xe! Tôi bảo anh dừng xe. Dừng xe!” Nhưng cô càng hét to, tài xế phóng càng nhanh, cho đến khi chạy vào một con đường nhỏ tối đen như mực. Lâm Thiển cảm giác tình hình không ổn, liều mạng kéo cửa ra, nhưng cửa đã bị khóa, cô không mở ra được. “Đại ca, anh làm vậy là phạm pháp đấy, khắp nơi trên đường đều có camera theo dõi. Nếu như anh làm tôi tổn thương, anh chắc chắn không thoát được đâu.”

“Đại ca, bây giờ anh thả tôi đi, tôi không tố giác anh. Còn nếu anh làm gì tôi, chắc chắn anh sẽ không có đường lui đâu.”

“Đại ca, trong nhà anh có ba mẹ, hay con cái không? Tôi còn có hai đứa con hơn ba tuổi, tôi không thể xảy ra chuyện được, xin anh thả tôi đi được không?” Lâm Thiển khuyên nhủ mãi nhưng tài xế vẫn không dừng lại.

Bên ngoài tối đen như mực, cô không biết đây là nơi nào. Đột nhiên xe dừng lại, cô nhanh nhẹn mở cửa ra. Ai ngờ tài xế còn nhanh hơn cô một bước, gã ta chạy ra khỏi chỗ ngồi lái, bóp cổ cô, tống cô trở lại trên xe. Một tiếng “Rầm” vang lên, cửa xe bị đóng mạnh lại. Lâm Thiển sống chết phản kháng nhưng chất cồn đang dần ngấm vào, cô càng lúc càng đuối sức, ý thức cũng mơ hồ. Trong lúc cô nghĩ mình sắp tiêu đời thì mơ mơ màng màng nghe được tiếng cửa kính bị đập vỡ, sau đó là tiếng của xe mở ra, tài xế hung ác bị lôi ra ngoài. Lâm Thiển nằm trên băng ghế sau, thở phì phò, ý chí muốn sống khiến cô ép mình không được nhắm mắt lại. Trong lúc hoảng hốt, cô loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình: “Thiển Thiển, Thiển Thiển, em tỉnh lại đi. Em không sao chứ, Thiển Thiển?” Thiển Thiển, Thiển... Thiển?

Chỉ có Cố Thành Kiêu mới gọi cô như vậy. Lúc tức giận anh sẽ gọi Thiển Thiển thật dồn dập, lúc vui vẻ sẽ gọi Thiển Thiển thật âm vang, còn lúc thân mật dịu dàng lại gọi Thiển Thiển một cách ngân dài.

Lâm Thiển dùng hết toàn bộ sức lực, cố gắng mở mí mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen.

Lâm Thiển cảm giác bản thân vẫn đang mơ. Trong mơ có cảnh sát đến bắt gã tài xế, người đàn ông ôm cô trong mơ rất giống Cố Thành Kiêu. Cô bị anh ôm rất chặt, kiểu ốm có loại cảm giác rất chân thật và an toàn này khiến cô mau chóng chìm vào giấc ngủ.


Không biết đã trải qua bao lâu, bất thình lình cô bị một âm thanh thật lớn làm bừng tỉnh. Cô mở to mắt, thấy mình bị ôm vào một căn phòng. “Ai đó?” Cô hoảng hốt hô to, trí nhớ vẫn còn dừng lại lúc bị ép buộc trên xe: “Khốn kiếp, buông ra!... Tối cảnh cáo anh, tôi có võ đấy!”

Người đàn ông không khỏi bật cười thành tiếng. Mắt Lâm Thiển trợn lên rồi nhắm lại. Hiệu quả chất cồn chưa hết, cô vẫn còn đang trong trạng thái say rượu.

Lâm Thiển cảm giác mình được đặt lên giường. Dựa vào bản năng tự cứu mình, cô đột ngột bật nửa người dậy, đôi tay chuẩn xác túm lấy áo người đàn ông.

Người đó bị kéo sát tới, suýt nữa hai khuôn mặt đã va vào nhau, mắt đối mắt.

Lâm Thiển mở to cặp mắt tròn vo nhìn người đàn ông, trong con ngươi đen thẳm dường như chứa đựng toàn bộ tinh tú. Nhưng giờ phút này, tinh tú đã bị mây mờ che khuất.

“Cố Thành Kiêu!”

Người đàn ông nín thở, không nhúc nhích, dường như bất động. “Cố Thành Kiêu, có phải anh không? Em đang nằm mơ sao? Anh... Cuối cùng anh cũng đến gặp em trong mơ rồi...” Lâm Thiển chớp mắt một cái, lệ tràn khóe mi.

Cô tóm chặt áo người đàn ông, vừa khóc vừa nói: “Anh là đồ không có lương tâm. Em hận anh, hận anh nhất! Em nói cho anh biết, em đã quên anh rồi, em muốn bắt đầu cuộc sống mới. Ai bảo anh chết sớm như vậy chứ...”


“Anh là đồ không có lương tâm, đã chết rồi mà còn muốn ly hôn với em. Đồ nhẫn tâm, em không thèm đau khổ khóc lóc vì anh đâu! Em sẽ sống thật tốt! Em sẽ chứng minh cho những người đó thấy, Lâm Thiên em không có anh vẫn có thể sống tốt...”

Người đàn ông ôm Lâm Thiển để cô không ngã xuống giường. Nhìn thấy dáng vẻ lớn tiếng vừa khóc vừa mắng của cô thì anh biết cô vẫn chưa tỉnh rượu.

Lâm Thiển khóc không ra tiếng. Cô lại ngủ thiếp đi, hàng mi ướt đẫm. Bên giường chỉ còn tiếng thở dài của người đàn ông.

Giữa trưa ngày hôm sau, rốt cuộc Lâm Thiển cũng tỉnh lại, say rượu khiến đầu cô đau như muốn nứt ra. “Á!” Lâm Thiển hoảng hốt la lên, vội vàng bật dậy khỏi giường.

Cô nhìn trái nhìn phải, rõ ràng nơi này là phòng khách sạn. Nhưng cô hoàn toàn không nhớ tại sao mình lại đến đây.

Cô mở to mắt hoảng sợ, đột ngột nhấc chăn lên, cúi đầu nhìn xuống dưới. May quá, quần áo vẫn còn nguyên vẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận