Lấy Chồng Quyền Thế

Lâm Du tiến lên trước một bước, một tia sáng lập lòe đập vào mắt Cố Thành Kiêu như ánh mặt trời chiếu vào kim loại.

Cố Thành Kiêu nheo mắt, bất chợt nhìn thấy thiếu niên đứng sau Lâm Du. Anh hơi ngẩn ra, lia mắt nhìn sang.

Cuối cùng cũng tìm được người anh cần tìm.

Nếu như không biết trước, thoạt nhìn anh cũng sẽ cảm thấy đây là một cậu thiếu niên.

Cô gái mặc áo sơ mi ca-rô lam nhạt tay dài, cổ áo trễ xuống làm hở một bên xương quai xanh. Lúc này ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ chiếu xéo lên người cổ, rọi sáng xương quai xanh hấp dẫn trắng trẻo.

Cố Thành Kiêu nhìn kĩ lại, thấy cô tóc ngắn chờm qua mắt, dưới mái tóc ngắn là làn da trắng sứ. Cô cúi đầu, cơ thể gầy gò sợ hãi co lại trong góc, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Hợp ý anh.

“Ngẩng đầu lên” Anh nói.

Lâm Thiển run lên, bảo cô sao?

Chu Mạn Ngọc kéo cánh tay mảnh khảnh của Lâm Thiển qua, vừa đẩy cô ra ngoài vừa nói: “Quần áo xốc xếch kiểu gì đây hả? Hôm nay trong nhà có khách quý, cháu đừng ở đây làm mất mặt, ra ngoài ra ngoài.”

“Khoan đã.” Cố Thành Kiêu vốn đã đợi đến nóng ruột, lúc này thấy thái độ không tốt của Chu Mạn Ngọc thì càng không vui.

Lâm Bồi thấy thế lại tưởng Lâm Thiển lỗ mãng chọc giận anh, nên vội vàng giải thích: “Con bé là con gái vợ trước của thằng em tối, từ nhỏ đã không cha không mẹ, không ai quan tâm. Thủ trưởng Cố đừng trách tội nó mà tội nghiệp”

Câu nói này làm lòng Lâm Thiển đau nhói.

“Bảo cô ấy vào đây?

Chu Mạn Ngọc không dám cãi lại lời của Cố Thành Kiêu, đành phải ngừng đẩy, nhỏ giọng dạy dỗ: “Mày là sao chổi, phá hỏng chuyện tốt của nhà tao thì tao không để yên cho mày đâu”

Lâm Thiển không muốn góp phần náo nhiệt đâu, nhưng câu này của bác gái khiến cô đổi ý. Hôm nay cô không nhảy vào giúp vui thì không được.

Cô rất thích làm chuyện khiến bọn họ khó chịu.

“Bảo cô ấy vào đây.” Anh lặp lại, giọng lạnh bằng, khiến nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm xuống vài độ.

Vai Lâm Thiển run lên, tay bất giác nắm chặt quai cặp sách. Cô đi vào, không kiêu ngạo không xiêm nịnh, ngẩng đầu ngước nhìn vị Phật tổ trước mặt.

Ánh nắng chiều lóe qua, khoảng cách quá xa nên cô không thấy rõ mặt anh.

“Sao mặt em bị thương vậy?”

Lâm Thiển đảo mắt, lí nhí nói: “Không cẩn thận... ngã...”

Ngã? Chuyện này e chỉ có Lâm Du khờ khạo mới tin thổi. Vết thương nơi hốc mắt và sống mũi rõ ràng là bị đánh.

Giọng của Cố Thành Kiêu trầm thấp như tiếng pháo trong đêm tối. Âm thanh không lớn nhưng lại vững vàng tựa Thái Sơn, anh nói: “Em... kết hôn với tôi đi”

Lâm Thiển: “...”

Tất cả người nhà họ Lâm: “...”

“Thủ trưởng Cố à, nó nó nó... không phải con gái của tôi. Không phải cậu muốn cưới con gái chúng tôi sao?” Chu Mạn Ngọc không cam lòng, đẩy Lâm Tiểu và Lâm Du lên phía trước như chào hàng.

“Thủ trưởng Cố, cậu nhìn cho rõ đi. Hai đứa này mới là con gái của tôi, Lâm Tiêu và Lâm Du, cậu nhìn đi”

Ánh mắt lạnh bằng của Cố Thành Kiêu lộ rõ vẻ không vui. Đáng lẽ chuyện này không tiện nói ra, vậy mà muốn anh nhất định phải nói rõ ràng, cho nên trong lòng anh có phần kháng cự.

“Người tôi tìm là Lâm tiểu thư, Lâm Thiển”

Đám người kinh ngạc, lúc này đây Lâm Thiển mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xếch, tóc ngắn rối bời như tổ quạ. Hơn nữa, cô dậy thì thất bại, người như cọng giá. Cô chỉ mới 20 tuổi thôi, tính cách vô chừng, ngây thơ ham chơi, rốt cuộc Cố Thành Kiêu thích cô ở điểm nào?

Quan trọng là, Lâm Thiển đã bị bán cho Tổng giám đốc Hoa rồi, đêm qua bọn họ đã... Hơn nữa, Tổng giám đốc Hoa này chẳng thương hoa tiếc ngọc, làm Lâm Thiển thảm thương như thế.

Chu Mạn Ngọc nhéo mạnh chồng mình, thời khắc quan trọng, ông nói chuyện đi.

Lâm Bồi vừa tính mở miệng thì Cố Thành Kiêu đã đi tới. Người chưa tới gần mà khí thế đã đánh bạt ông ta ra, cổ họng nghẹn cứng không thốt ra lời.

Cố Thành Kiêu không nhìn vợ chồng Lâm Bồi mà đi thẳng tới trước mặt Lâm Thiển, trịnh trọng hỏi: “Em có bằng lòng kết hôn với tôi không? Ngay bây giờ!”

“Gì chứ?” Trên mặt Lâm Thiển viết một chữ “ĐÃN” to tướng.

“Tôi nói là...” Cố Thành Kiêu nói chậm lại, đồng thời cao giọng, “Em, Lâm Thiên, có bằng lòng gả cho tôi, Cố Thành Kiêu không?”

Lâm Thiển chớp chớp mắt, mất ba giây để xác định không phải mình đang nằm mơ. Một người đàn ông cao ráo lại đẹp trai mà bác trai bác gái đua nhau nịnh nọt đang cầu hôn cố.

“Tôi bằng lòng” Cố thốt lên.

Cô rất thích làm chuyện khiến bọn họ khó chịu.

Đám người nhà họ Lâm quýnh lên, Chu Mạn Ngọc suýt chút ngất xỉu.

Đến cả Cổ Thành Kiêu cũng thấy bất ngờ với sự thẳng thắn của Lâm Thiển. Cũng tốt, vậy khỏi nói nhiều,

Ngay sau đó, Cố Thành Kiêu chở cô đi thẳng dưới ánh mắt kinh ngạc và nơm nớp lo sợ của người nhà họ Lâm.

Chu Mạn Ngọc lia mắt nhìn hai cô con gái như hoa như ngọc của mình, không thể tin nổi, “Ông trời không có mắt mà, làm sao có thể, làm sao có thể chứ? Mắt của thủ trưởng Cố đó có vấn đề phải không?”

Lâm Bồi càng nghĩ càng thấy không đúng, đập trán cái “bốc”, nói: “Lần này nguy rồi” Ông ta nhìn Chu Mạn Ngọc bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi. Chu Mạn Ngọc lập tức hiểu ra, thoáng chốc bật khóc.

Mấy năm gần đây Lâm thị kinh doanh không tốt, năm nay lại đứng trước nguy cơ phá sản. May mắn có Tổng giám đốc của Hoa thị, Hoa Thiên Minh ra sức giúp đỡ, nhưng cũng không phải giúp không cống. Hoa Thiên Minh không ham mê thứ gì khác ngoài mê gái, đặc biệt là gái vị thành niên.

Ban đầu, mục tiêu của Hoa Thiên Minh là Lâm Du, thế nhưng hổ dữ không ăn thịt con, sao Lâm Bồi nỡ hủy hoại con gái mình. Ông ta và Chu Mạn Ngọc bàn bạc nhiều lần, cuối cùng quyết định để Lâm Thiển đi.

Lâm Bồi gọi người ra, Chu Mạn Ngọc hạ thuốc, đích thân hai vợ chồng đưa cháu gái mình đến phòng khách sạn mà Hoa Thiên Minh đã đặt trước.

Thế mà hôm sau, cô lại được Cố Thành Kiêu đưa về nhà gặp ba mẹ. Vợ của Cổ Thành Kiêu mà lại bị bán đi để phục vụ đàn ông khác, một khi chuyện bại lộ, e rằng kết cục sẽ không xong.

Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc càng nghĩ càng thấy sợ, xế chiều nóng hừng hực mà cả hai đều toát mồ hôi lạnh.

Khi hai người họ tới nơi thì Cục dân chính đã đóng cửa. Nhưng Cổ Thành Kiêu gọi một cú điện thoại, đích thân lãnh đạo Cục dân chính lập tức tới làm chứng cho họ.

Từ đầu đến cuối chỉ mất hai phút.

Từ Cục dân chính đi ra, trời đã tối, mặt trời ngả về phía Tây, ánh chiều tà cũng dần tắt.

Có lẽ bộ quân phục uy nghiêm trên người anh khiến cô mất đi sự ngờ vực, hoàn toàn tin tưởng anh.

Một lúc sau Lâm Thiển mới nhận ra mình vừa đăng ký kết hôn với một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp mặt lần đầu, chuyện này cứ như mơ vậy.

Có phải mình nhất thời xúc động? Bây giờ đổi ý còn kịp không?

Bóng dáng cao ráo của Cố Thành Kiêu đi phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn cô như để kiểm chứng. Anh nhìn khắp người có một lượt. Dù mặt cô bị thương nhưng chỉ cần liếc mắt, anh vẫn có thể nhận ra ngay.

Tóc ngắn ngang tai, mái phủ trán, nhìn sơ xinh đẹp như lan, nhìn kĩ đường nét sắc sảo như tranh vẽ. Cổ thiên nga thon dài mềm mại, da dẻ trắng như bạch ngọc, là cô ấy, chính là cô ấy, không sai vào đâu được.

“Lên xe, bên này”

“Da.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui