Lấy Chồng Quyền Thế

Lâm Thiển không muốn nhiều người xông vào phê phán ba mình, liền lên tiếng: “Mọi người không biết thì cũng đừng chỉ trích ba tôi. Ba tôi mới thực sự là người bị hại.”

Lâm Thiển vừa lên tiếng, Lâm Duy Nhất cũng không chịu yếu thế liền cãi lại, “Tôi thấy chính cô mới là người ly gián ba mẹ tôi. Từ trước đến giờ ba người nhà chúng tôi rất hạnh phúc, kể từ khi cô xuất hiện thì mọi chuyện đều thay đổi. Ba tôi không yêu thương mẹ con tôi nữa, chỉ một lòng đối tốt cô và mấy đứa con của cô thôi.”

Lâm Duy Nhất càng nói càng kích động, “Lâm Thiên, vì tranh thủ sự thương yêu của ba và lòng tín nhiệm của chúng tôi, cô giả mù sa mưa nói không cần bất cứ tài sản gì của ông. Nhưng bây giờ thì sao? Bề mặt quá phải không?”

“Lời của tôi nói ra tuyệt đối chân thành. Tôi vốn không biết mình có cổ phần trong Bất động sản Phong Việt. Dù có biết thì tôi cũng sẽ không nuốt lời. Bây giờ tôi xin thề, mong mọi người có mặt ở đây làm chứng, sau này tiền cổ tức thường niên của Bất động sản Phong Việt sẽ được hiển cho Hội Chữ Thập Đỏ.”

Lâm Duy Nhất: “Tôi khinh. Chỉ giỏi nói miệng. Mấy năm vừa rồi chị có góp không? Một chút cũng không góp phải không?” Người nhà họ Dung lại đồng loạt chĩa mũi dùi vào Lâm Thiển. “Còn trẻ như vậy mà âm mưu thâm hiểm, lời nói và hành động không thống nhất. Thiếu nữ vẫn là không nên có tâm cơ như thế? “Tôi ghét nhất loại người miệng nói một đằng trong lòng suy nghĩ một nẻo. Dối trá.” “Một cô gái trẻ có thể quạt gió thổi lửa tạo thành cục diện ngày hôm nay thì quả thật không đơn giản đâu.” “Tôi thấy cô ta đến đây chủ yếu là trả thù. Lâm Húc, ông đừng để cô ta lừa.”


Lâm Thiển chỉ biết há hốc miệng, không thể xoay xở thốt nên lời. Hơn nữa bọn họ không dám to tiếng mà chỉ xì xào bàn tán, cố tình để người ta nghe thấy mà cũng cố làm ra vẻ nói nhỏ để người khác không nghe được.

Lâm Húc giận tím mặt. Ông có bị phê phán thì cũng không sao, nhưng con gái bị chỉ trích thì nhịn không nổi. “Tiểu Thiển ở nước ngoài mấy năm chưa dùng đến một cắc của tôi. Cổ phần của công ty là tôi nhượng cho nó, nó không hề biết, cho nên tiền cổ tức của nó vẫn còn ở chỗ tôi. Tôi dành dụm cho con gái chút ít tiền, các người có ý kiến à?”

Phòng họp lớn lập tức im ắng đến con ruồi bay qua cũng nghe thấy tiếng, thật sự không ai dám lên tiếng. Lâm Duy Nhất vừa tức vừa không cam lòng, “Ba, ba có thiên vị cô ta cũng đừng có quá đáng như vậy. Cô ta ở nước ngoài mang thai sinh con, lấy tiền ở đâu ra? Chẳng phải là ba cho cô ta sao?”

“Con sai rồi, Duy Nhất. Nó không giống con, cả ngày chơi bời lêu lổng, dăm bữa lại hỏi tiền ba. Nó thật sự chưa từng cảm của ba một xu nào. Ba chuyển tiền cho nó, nó còn chuyển trả lại. Ngân hàng đều còn lịch sử chuyển khoản, con có thể đi kiểm tra.”

Lâm Duy Nhất vẫn không phục, “Vậy cô ta sống bằng cách nào? Con không tin.” Nói đến đây, rõ ràng Lâm Húc rất đắc ý, “Con gái của ba giống ba. Thay vì ngửa tay ra xin tiền người khác, chi bằng tự mình kiếm sống. Đây là bản lĩnh của nó. Chuyện con không làm được, cũng đừng tưởng người khác không làm được.”

Lâm Duy Nhất tủi thân vô cùng, miệng méo xệch, vừa nhõng nhẽo vừa giận dỗi nói: “Ba, con cũng là con gái ba. Ba có chừa cho con chút mặt mũi nào không?”

“Vì dung túng cho con quá nhiều nên con mới không phân biệt được thị phi đúng sai. Yêu con quá hóa bằng hại con.”

Dung Tử Khâm vỗ mạnh mặt bàn, lớn tiếng quát, “Lâm Húc, đủ rồi! Nó cũng là con gái ông, vậy mà ông mang nó ra bỡn cợt làm như nó không đáng một xu!” Lâm Húc nhìn Lâm Duy Nhất, ánh mắt đau lòng. Nhưng thế nào đi nữa cũng không thể dung túng con bé hơn được nữa. Nếu không, chỉ sợ trong tương lai nó lại tạo ra nhiều sai lầm không cứu vãn được.


Rồi Lâm Húc khẽ cười, thở dài nói: “Đến hôm nay tôi mới biết thế nào là độc nhất là lòng dạ đàn bà. Dung Tử Khâm, bà giữ lời để giải thích với cảnh sát đi.”

“...” Đầu óc Dung Tử Khâm trống rỗng, “Ông... ông có ý gì?” Đúng lúc này có tiếng bước chân vọng từ bên ngoài vào. Một nhóm cảnh sát hình sự đi vào, dừng lại chỗ Dung Tử Khâm. Tinh thể đột ngột đảo ngược làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc. Người nhà họ Dung bàn tán ồn ào, người nào cũng tỏ ra sợ hãi. Tất nhiên Dung Tử Khâm phản kháng, hô to: “Lâm Húc, rốt cuộc ông muốn làm gì? Tôi làm vợ ông hai mươi năm, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?” Lâm Húc nghiêm nghị, đối mặt với Dung Tử Khâm đang điên cuồng, đối mặt với nhóm người nhà họ Dung đang tức giận, mặt không đổi sắc, bình thản ung dung tự tại.

“Em rể, cậu làm gì vậy? Chuyện riêng của hai người sao cần đến cảnh sát? Có chuyện gì?”

“Đúng vậy, nội tình chắc chắn có hiểu lầm. Cứ nói rõ ràng với nhau là được rồi.”

“Đây là người nhà họ Dung chúng ta, sao cậu có thể để người khác ức hiếp như thế: Lâm Húc, mau nói cho rõ ràng đi. Không nói rõ, chúng tôi không cho phép bắt người.” Thế nhưng người nhà họ Dung cũng chỉ là hổ giấy. Hùng hùng hổ hổ ăn to nói lớn nhưng không ai dám làm gì.


Đám khách ngoại quốc có nhao nhao uy hiếp thế nào cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến cảnh sát, nói cùng là còng, không hề do dự. “Sao lại bắt tôi? Sao lại bắt tôi?” Dung Tử Khâm hô to, “Cảnh sát các người muốn bắt người cũng phải có lý do. Tôi không phục, tôi không phục!” “Bà Dung Tử Khâm, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến hai vụ án cố ý giết người. Xin bà theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.” Dung Tử Khâm không dám tin, hoảng sợ nhìn Lâm Húc, “Lâm Húc, ông thật sự nỡ làm như vậy với tôi sao?” Lâm Húc vẫn ngồi im lặng không lên tiếng. Lâm Duy Nhất hoang mang hoảng sợ, “Ba, ba không nên đối xử với mẹ như vậy! Chẳng phải ba rất yêu thương mẹ sao? Ba làm vậy chẳng khác gì phá hủy đời mẹ.” Mặc dù tình cảm đã nguội lạnh nhưng Lâm Húc vẫn đau lòng vô cùng, nhất là khi nghe thấy tiếng khóc xin của con gái. Đó là điểm yếu nhất của một người làm cha.

“Lâm Thiển, đồ đàn bà ác độc này. Mình không được hạnh phúc thì không để cho người khác được hạnh phúc. Gia đình chúng tôi vì cô mà tan nát.” Lâm Duy Nhất vừa nói xong liền xông đến đánh Lâm Thiển. Bả vai Lâm Thiển đang bị thương, đột nhiên bị Lâm Duy Nhất xô ngã, vai trái đập thẳng xuống mặt sàn cứng rắn. “A...” Cô nghe được tiếng xương gãy, cơn đau thấu tim lan từ vết thương đến nỗi không gượng dậy nổi.

Lâm Duy Nhất còn định đá tiếp, may mà cảnh sát kịp thời ngăn lại, “Cô Lâm, cô cũng muốn đi cùng chúng tôi sao?”

“Duy Nhất, đừng làm loạn!” Dung Tử Khâm hoảng sợ vội vàng nói, “Mau đi tìm luật sư Tôn, mau đi!” Cảnh sát áp giải Dung Tử Khâm ra ngoài. Dung Tử Khâm vừa đi vừa bị lôi kéo, vừa hò hét, “Duy Nhất, tìm luật sư Tồn, tìm luật sư Tôn. Mau đi.” Dung Tử Khâm vừa bị cảnh sát giải đi thì Lâm Duy Nhất cũng rời khỏi. Trong phòng họp chỉ còn lại người nhà họ Dung. Lúc này Thẩm Trung Nguyên và Dương Chu Du liếc mắt nhìn nhau. Thẩm Trung Nguyên dùng mắt ra hiệu “Để người của chúng ta vào đi.”

Dương Chu Du hiểu ý, mở bức ngăn phòng họp ra. Ngay lập tức phòng họp lớn gấp đôi. Bên kia phòng họp đều là tâm phúc của Lâm Húc, cũng là cán bộ tinh anh trước kia của công ty. Đến bây giờ, người nhà họ Dung không còn phách lối được nữa, khí phách hoàn toàn bị dập tắt đến đốm lửa cũng không còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận