Lấy Chồng Quyền Thế

Đây là lần đầu Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển dự lễ Quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6. Hội trường rộng lớn được trang trí vô cùng đẹp đẽ, đến cả người lớn nhìn còn thích chứ nói chi bọn trẻ.

Bọn họ ngồi vào2chỗ, chẳng biết bên cạnh là phụ huynh của bé nào, còn chuẩn bị một nắm que dạ quang. “Anh cũng đi lấy mấy que nhé?”

“Quá trẻ con.” “Cổ vũ cho bọn nhỏ sao lại trẻ con chứ?” Dứt lời, Cố Thành Kiêu liền quay sang5bắt chuyện với vị phụ huynh bên cạnh, “Anh trai, anh lấy mấy que dạ quang này ở đâu vậy?” “Tôi đem từ nhà đến để tạo không khí đấy, anh muốn không?” “Muốn, cho tôi mấy que đi, cảm ơn anh.” Câu còn không được6cơ mà, phụ huynh thời nay đều hiểu trong lòng nhau nghĩ gì. Cố Thành Kiêu cầm que dạ quang trong tay, mắt sáng rỡ khoe với Lâm Thiển, “Cho em một que này, lát nữa huơ lên.”

Lâm Thiển thầm thở dài, “Trẻ con.” Ở một5góc khác trong khán phòng, Diệp Thiến Như và Cổ Nguyên cũng tới. Bà đẩy xe lăn, hai vệ sĩ bảo vệ hai bên, để tránh cho người qua đường và phải ông cụ. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Cố Nguyên cẩn thận dặn dò“Hai cậu cũng ngồi xuống đi, đừng để hai đứa nó phát hiện.” “Vâng ạ.” Trên cơ bản, khán phòng đã chật kín người, phía trước là các bạn nhỏ, phía sau là phụ huynh, tất cả đều ngồi ngay ngắn trật tự. Buổi biểu diễn bắt đầu, đầu tiên là từng lớp lên sân khấu biểu diễn múa cờ.

Có đứa bé vừa đi lên, Cố Nguyên liền kích động, “Xa quá, nhìn không rõ. Tôi đã nói là mang theo ống nhòm cho tôi mà bà không nghe.”

Diệp Thiến Như: “Chính miệng ông nói phải khiêm tốn một chút... Ôi tôi cũng không nhìn rõ, mấy đứa bé kia đều mặc quần áo giống nhau, nhìn không biết ai là ai.” Cố Nguyên: “Bà hỏi con trai thử xem.” Diệp Thiển Như: “Vậy chẳng phải là muốn bại lộ sao?” Cổ Nguyên: “Bại lộ thì bại lộ, chúng ta đến xem cháu trai cháu gái của mình cũng không được sao?”

Diệp Thiến Như nhẹ giọng phàn nàn: “Được rồi được rồi, đến lúc đó nếu con trai oán trách thì tôi sẽ nói đó là chủ ý của ông. Tôi không chịu tiếng xấu cho ông đâu.”


Bà lập tức nhắn tin WeChat cho Cố Thành Kiêu. Anh trả lời lại ngay, còn hỏi thêm một câu

“Ba mẹ đang ở đâu vậy?”

“Đang trốn, ba mẹ sẽ không để cục cưng Lâm Thiển của con phát hiện ra đâu.”

Chuyện đã đến nước này, bà không thể không nhận ra một sự thật, con lớn không theo mẹ. Con trai bà yêu Lâm Thiển như thế thì tùy cả hai vậy. Bà và ông già chỉ cần con cháu đầy đàn gia đình viên mãn là đủ rồi. Từ đau khổ khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đến vui mừng khi con trai trở về, rồi hạnh phúc khi có cháu trai lẫn cháu gái, bọn họ đã vô cùng cảm ơn và mãn nguyện. “Tiếp theo sẽ là lớp chồi biểu diễn múa cờ cho mọi người xem.” Diệp Thiển Như phấn khích, “Đến rồi đến rồi, chính là hai cục cưng dẫn đầu kia kìa.”

Cổ Nguyên cũng phấn khích, liền nhướng người lên nhìn về phía trước, nheo mắt lại để nhìn rõ hai đứa nhóc hơn.

Bọn trẻ lần lượt lên sân khấu, rất nhanh đã xếp thành hàng. Nam Nam và Bắc Bắc hoạt bát đứng đầu hàng, cầm lá cờ nhỏ trong tay làm từ thể tiến lên, dáng điệu thuần chất. “Tiểu Lý, chụp hình đi, chụp đi.” Cố Nguyên nôn nóng dặn dò, “Cậu lên đằng trước chụp đi.”

Tiếng nhạc “Tiểu hải quân” cất lên, tiết tấu thanh thoát hùng hồn vang vọng khắp hội trường lớn. Bọn nhỏ trên sân khấu huơ cờ đều nhịp, Nam Nam và Bắc Bắc đứng đầu hàng, đối mặt với khán giả đông nghịt, hai đứa không hề luống cuống mà bước theo nhịp, mỗi động tác đều vô cùng chuẩn xác.

Diệp Thiến Như lần đầu nhìn thấy người thật nên kích động đến rơi nước mắt, “Ông già à, kia là hai đứa cháu của chúng ta đấy. Ông xem, hai đứa dễ thương biết bao.” Cố Nguyên nheo mắt, nhưng lại không nhìn rõ lắm, chỉ có thể thấy được bóng dáng khiến ông sốt ruột đến độ chỉ muốn đứng dậy đi lên phía trước.

Bên này Diệp Thiến Như và Cố Nguyên nhìn đến rơi lệ, bên kia Cố Thành Kiêu cũng dâng trào cảm xúc.

Trước giờ anh không biết, xem bọn nhỏ biểu diễn lại thấy kích động thế này. Kết thúc hội diễn mùng 1 tháng 6, bọn nhỏ sẽ được nghỉ hai ngày cuối tuần. Cả đám líu ríu như chim non vỡ tổ, vô cùng vui vẻ. Cổ Nguyên làm gì chịu đi về, quả thật muốn đi theo bọn họ. Khó khăn lắm mới nhìn được cháu trai cháu gái, ông vẫn chưa thấy rõ nên không cam tâm. Cố Thành Kiêu là người rất cảnh giác, dù ở chỗ tạp nham đông người, anh cũng có thể phát hiện có người đang theo dõi mình. Anh quay đầu, ngây người, “Ba, mẹ, hai người đang làm gì ở đây?” Lâm Thiển cũng bất thình lình quay đầu lại, lúng túng đơ người nhìn Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt dò hỏi.

Diệp Thiến Như là người khôn khéo nhanh trí, bà vội đẩy xe lăn đến, nói: “Cháu trai của lão Trương cũng học ở đây. Ông ấy mời ba mẹ tới, muốn khoe cháu với ba mẹ ấy mà. Bé trai lớp lá hát đơn ca khi nãy chính là cháu trai của lão Trương dây, không ngờ lại gặp được các con, khéo thật, ha ha ha...”

Cố Thành Kiêu để trán lau mồ hôi, “Thôi đi mẹ, cháu trai của chú Trường đã lên tiểu học rồi.”


Diệp Thiên Như cười gượng.

Cổ Nguyên cứ nhìn Nam Nam và Bắc Bắc mãi, rất muốn chạm vào hai đứa bé nhưng lại lo sẽ làm bạn trẻ hoảng sợ.

Lâm Thiển thoải mái hào phóng nhắc nhở bọn nhỏ, “Chào ông bà đi các con.”

“Chào ông ạ, chào bà ạ.” Nghe hai đứa gọi bị bộ, Cổ Nguyên và Diệp Thiến Như kích động đến nỗi không thốt nên lời, mặc dù hai câu gọi này bây giờ chẳng có ý nghĩa gì. Diệp Thiến Như ngồi xổm xuống ngang bằng với hai đứa bé, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của chúng, nói: “Cháu ngoan, vừa rồi các cháu giỏi lắm, múa rất hay, hay hơn tất cả những bạn khác nhiều.”

“Cảm ơn bà ạ.”

Diệp Thiển Như không kìm lòng được mà sờ vào mặt hai đứa, “Không cần cảm ơn, lúc rảnh đến nhà bà chơi được không? Nhà bà có cầu trượt, bà còn nấu cho các cháu đủ món ngon nữa.”

Bà quá nhiệt tình khiến Nam Nam và Bắc Bắc hơi mơ hồ, ngay cả Nam Nam luôn vui cười hoạt bát cũng không dám nói tiếp.

Cố Thành Kiêu: “Mẹ, mẹ đừng làm bạn nhỏ sợ, bọn con về nhà ăn cơm đây.” Diệp Thiến Như vui mừng gật đầu liên tục, “Được, vậy thì cùng nhau về nhà.”

Cố Thành Kiêu giải thích: “Là về biệt thự nhà họ Lâm. Ông ngoại của hai đứa đã chuẩn bị xong hết rồi, đang đợi bọn con về ăn cơm.” “... Sao con lại giúp người ngoài thể hả?” Diệp Thiến Như nhẹ giọng nhắc nhở, “Con định về nhà họ Lâm ở rể à?”


“Được vậy thì tốt.”

“Con...”

Cổ Nguyên giữ chặt tay vợ, nhìn bà ý bảo _ “Sao bà lắm lời thế?”

Diệp Thiến Như uất ức, rõ ràng là ông già nhà mình muốn đi theo bọn họ rồi bị phát hiện. Bà chỉ nói thêm vài câu, thế mà lại bị ghét.

Lúc này, Lâm Thiển bình tĩnh nói: “Cảm ơn nhã ý của hai vị, sau này có cơ hội sẽ đến nhà chơi. Hôm nay bọn nhỏ đã mệt, ăn cơm xong còn phải ngủ trưa, không thể sang làm phiền ạ.” Cổ Nguyên ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, trong mắt đầy vẻ cảm kích, “Được, chúng tôi chờ mọi người tới.”

Sau khi tạm biệt, Diệp Thiển Như cảm thán: “Ông già à, tôi sai thật rồi, sai đến bất hợp lý. Nhìn Lâm Thiển bây giờ, nhà họ Cố chúng ta thật sự có lỗi với nó.”

Cổ Nguyên trầm mặc một hồi rồi nói: “Bà đi sắp xếp đi.” “Sắp xếp gì cơ?” “Liên hoan gia tộc. Mấy năm nay chúng ta không về, cũng không làm tiệc liên hoan, bây giờ trở về, mọi người cũng nên họp mặt một lần, mời mẹ đến luôn.” “Được, nếu mẹ mà biết, không cần mời cũng sẽ tự bay tới.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận