Lấy Chồng Quyền Thế

Bữa tiệc hôm nay, tuy nói là tiệc mừng thọ, nhưng mọi người đều tập trung vào Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển.

Lúc Lâm Thiển vừa về nước, tin đồn nổi lên bốn2phía, mọi người chửi bới cô thậm tệ, thế mà cô cũng chưa từng biện giải cho mình. Sau này Cố Thành Kiêu trở về, cả ngày bám theo ba mẹ con cô5thì lại xuất hiện tin đồn mới. Chẳng qua có liên quan đến Cố Thành Kiêu nên mọi người không dám nói rõ ra mà thôi.

“Mau nhìn kìa, nhân vật chính của hôm6nay tới rồi.” “Ôi, chả trách thủ trưởng Cô cứ nhớ mãi không quên Lâm Thiển. Bà xem, nó đã sinh hai đứa con rồi mà trông vẫn như thiếu nữ.” “Đây được5gọi là vẻ đẹp tự nhiên, tôi và bà có ước cũng không được đâu.” “Bản lĩnh tìm đàn ông của nó tối và bà cũng ước không được. Vậy suốt bốn năm3Thủ trưởng Cố không có ở đây, vừa khéo cho nó ra ngoài phóng túng một lần, vậy mà khi trở về Thủ trưởng Cổ vẫn sẵn lòng chấp nhận nó.” “Trước đó không lâu, Cổ phu nhân còn bảo tôi giới thiệu con gái cho Thủ trưởng Cổ làm quen. Chẳng biết Lâm Thiển chơi chiêu gì mà khiến ông bà Cố chấp nhận lại nó nữa.”

“Chẳng lẽ ông bà Cổ và bà cụ thèm cháu đến phát điên rồi? Ngay cả cốt nhục của gia đình khác cũng không để tâm?” “Không thể nào, chuyện này nhất định có nguyên nhân.” “Còn nguyên nhân gì nữa, là Lâm Thiển cao tay chứ sao?”

Lúc này, chẳng biết Sở Mặc Phong xuất hiện ở sau lưng hai bà từ lúc nào, “Bà mẹ, bà Trương, hai người ở đây nói chuyện tự do quá nhỉ, nói xấu người khác sau lưng không cần chịu trách nhiệm đúng không?”

Dương Nhân giật nảy mình, bà Trương cũng ngây người. Dương Nhân là mợ của Cố Đông Quân, là mẹ ruột của Phan Khả Vân, trước giờ là người thích nhiều chuyện.


Hai bà tự biết đuối lý, bèn nhìn nhau rồi tản đi. Kể từ khi bị Lâm Thiển từ chối lần nữa, Sở Mặc Phong lại ra nước ngoài.

Sở Hà Châu cũng hi vọng con trai đi rèn luyện nhiều hơn, cho nên cũng không can thiệp nhiều. Thấy con trai ngày càng làm việc điềm tĩnh và lão luyện, ông rất vui mừng.

“Ba, con về rồi, may mà vẫn kịp.” Sở Hà Châu nhìn vẻ mệt mỏi của con trai thì đau lòng: “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, vừa xuống máy bay đã đến đây, vất vả cho con rồi.”

“Không ạ, không hề vất vả chút nào.” Sở Mặc Phong vừa ngồi xuống đã nhìn về phía bàn chính, nghe nói bọn họ... đã tái hợp.

Lúc này Lâm Thiển đã bị trưởng bối vây quanh. Trước giờ Nam Nam và Bắc Bắc chưa từng trải qua hoàn cảnh hoành tráng thế này, cứ nép vào người mẹ, mở to mắt nhìn trái nhìn phải.

“Giống, giống quá...” Bà cụ nhìn Bắc Bắc, lẩm bẩm, “Tiểu Bắc Bắc này và Thành Kiểu của bà lúc nhỏ quả là từ một khuôn đúc ra. Đến đây nào cháu trai, mau lại đây để bà nhìn một lát nào.”

Bắc Bắc ôm chặt lấy mẹ, hơi sợ hãi, “Mẹ ơi, con muốn về nhà...” Ở đây quá đông người, hơn nữa toàn là người lạ, chẳng có gì vui để chơi cả. Nam Nam cũng nói: “Mẹ, con cũng muốn về. Ông ngoại, chúng ta về nhà được không?”

Lâm Húc xoa đầu an ủi Nam Nam, “Đừng sợ, có ông ngoại ở đây. Bọn cháu ở lại một lát rồi ông dẫn các cháu đi chơi xe điện đụng nhé.”

Lâm Húc lại quay sang nhìn bà cụ, nói: “Lão phu nhân, bọn nhỏ chưa biết gì đâu, đừng gấp.”

Bà cụ ngấn lệ, nhìn Bắc Bắc rồi lại nhìn Nam Nam, cuối cùng dừng lại nhìn Lâm Thiển, thoáng chốc không thốt nên lời, liền nắm lấy tay cô, cứ chảy nước mắt suốt. “Bà nội...” Một cảm giác khó chịu đột nhiên xông lên não, Lâm Thiển cũng chẳng biết tại sao lại vậy, “Bà nội, cháu rất khỏe, cháu không sao, bà đừng như thế.” Bà cụ thở dài: “Tiểu Thiển, cháu trai của bà có lỗi với cháu, bà cũng có lỗi với cháu. Bà không dám nghĩ những năm qua cháu sống một mình thế nào, cháu chịu khổ...” “Không khổ đâu ạ, thật ra chăm con rất vui.”

“Cảm ơn, cảm ơn cháu đã cho nhà họ Cổ hai đứa bé lanh lợi xinh xắn này, bà thật lòng cảm ơn cháu.”


Lâm Thiển rất bất ngờ khi bà cụ có thể nói ra những lời này. Nghe theo ngụ ý của bà, hẳn là bọn họ đã thừa nhận Nam Nam và Bắc Bắc. Tuy nhiên, nhà họ Cổ xưa nay nổi tiếng làm việc cẩn thận, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào tướng mạo của đứa bé giống Cố Thành Kiêu mà thôi. Nhất định là bọn họ đã kiểm chứng qua thân phận của hai đứa bé rồi.

Nhưng cô luôn ở cùng bọn nhỏ, làm sao nhà họ Cổ đến gần hai đứa trẻ được chứ? Cô đột nhiên quay sang nhìn Cố Thành Kiêu chằm chằm với ánh mắt chất vấn ruột của anh, có phải sẽ không có bữa tiệc hôm nay không?”

“Anh điều tra khi nào? Điều tra thế nào? Anh đã biết thân phận của bọn nhỏ nên mới đối xử tốt với chúng đúng không? Nếu bạn nhỏ không phải con

Thế nhưng, suy cho cùng thì Cố Thành Kiêu cũng không phải con giun trong bụng cô. Dù hiểu rõ cô nhưng anh cũng không thể hiểu nhiều thông tin như thể trong mắt cô. Điều duy nhất anh có thể cảm nhận được đó là, chắc chắn cô đang rất tức giận vì anh đã điều tra thân phận của bọn trẻ.

Anh vừa định lên tiếng thì Diệp Thiến Như đón ý nói trước: “Lâm Thiển, hôm nay tất cả người thân bạn bè có mặt ở đây là để làm chứng cho Diệp Thiển Như này, vì mẹ đã từng có lỗi với con, mẹ trịnh trọng xin lỗi con.” Lâm Thiển cảm thấy bất ngờ. Cô cứ tưởng chỉ nhận họ hàng, để bọn nhỏ gọi ông nội bà nội, nhưng không ngờ ấy thế mà Diệp Thiên Như lại nói ra những lời này. Tiếp đến là Cố Nguyên, nãy giờ ông vẫn ngồi trên xe lăn, vì để biểu đạt sự trịnh trọng mà cố hết sức đứng dậy nhờ sự hỗ trợ từ người khác. Ông cũng tỏ ra thành khẩn, nhìn Lâm Thiển nói: “Lâm Thiển, là nhà họ Cố có lỗi với con, mong con hãy tha thứ cho ba mẹ, cũng để ba mẹ giúp con chia sẻ phần nào nỗi vất vả chăm sóc bọn nhỏ.”

Lâm Thiển ngây người, đầu óc trống rỗng.

Cố Thành Kiêu giật giật ống tay áo cô, nói khẽ: “Thiển Thiển, thật xin lỗi.”


Cô mơ mơ màng màng, người lớn tuổi nhất nhà họ Cố là bà cụ đã xin lỗi cô, hai ông bà xem trọng phép tắc nhà họ Cổ đã xin lỗi cô, người có quyền lực cao nhất nhà họ Cố là Cố Thành Kiêu cũng xin lỗi cô. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô, những ánh mắt chờ mong và hiếu kỳ ấy dường như đều đang chờ đợi khoảnh khắc cô gật đầu tha thứ. Ba cô nói với cô rằng, nếu trong lòng cô vẫn còn Cố Thành Kiêu, vậy thì vì mình, vì bọn nhỏ, hãy cho anh một cơ hội nữa. Dù sao cô người cô sống chung cũng là Cố Thành Kiêu chứ không phải ba mẹ anh.

Bọn nhỏ cũng rất nhớ ba của chúng. Rõ ràng là ba ở ngay bên cạnh, nhưng cứ phải gọi là chú. Chính cô cũng nhiều lần thuyết phục mình rằng, tìm cơ hội, cho Cố Thành Kiêu chút mặt mũi, vậy thì cô và anh sẽ hòa thuận thôi.

Nhưng giờ khắc này, sự ăn năn của họ, ánh mắt trông mong quá mức của họ lại làm cô do dự.

Diệp Thiến Như quá thực tế, nhà họ Cổ cũng làm việc quá rõ ràng. Bọn nhỏ không phải con của Cố Thành Kiêu, bọn họ lập tức tìm đối tượng tái hôn cho anh. Còn bọn nhỏ là con của Cố Thành Kiêu, bọn họ liền hạ mình xin lỗi cô để cầu hòa.

Nhà họ Cố xem trọng cháu nội, chứ không phải đứa con dâu là cô.

Vậy Cố Thành Kiêu thì sao? Lâm Thiển không tự tin như thế, cô vẫn luôn tự ti. Có phải anh đã điều tra qua, đã biết thân phận của bọn nhỏ, nên mới nói với cô như thế? Nên mới không rời không bỏ mà đi theo làm tùy tùng cho cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận