Lấy Chồng Quyền Thế



1945

Cố Nam Hách nhìn trời vẫn còn mờ tối qua khe hở màn cửa sổ, thì yếu ớt nhắm mắt lại, “Giường của anh, em lại hỏi anh sao ở đây?” “Ơ, em ngủ ở đây, thì anh phải ngủ ở sofa mới đúng chứ.”

“Tại sao?”

Phương Tiểu Hi không nhịn được lại bắt đầu lý luận với Cố Nam Hách: “Này, dù thế nào thì chúng ta nam nữ khác biệt.” Cố Nam Hách nhắm mắt lười biếng duỗi eo, nhếch môi, cười khoái chí, “À, anh luôn cho rằng chúng ta là đồng loại.”

Đột nhiên Cố Nam Hách nhún người bật dậy: “Mẹ ơi!” Phương Tiểu Hi bị dọa nhảy dựng, cơ thể lún xuống rồi bật lên, cô oán trách: “Có thể đứng ngồi dậy2bất ngờ như thể được không hả? Ít nhiều gì cũng phải nói một tiếng chứ.” Mấu chốt là, mấu chốt là anh ở trần, Phương Tiểu Hi nhìn thân hình tam giác ngược hoàn mỹ của anh mà bất giác hơi khẩn trương, chẳng còn muốn ngủ nữa. Cố Nam Hách kéo màn cửa sổ, ánh sáng vàng cam lập tức chiếu vào. Vào hạ, trời sáng rất sớm. Mặc dù mặt trời chưa hoàn toàn ló dạng nhưng phía đông đã ửng vầng sáng đầy trời.

Phương Tiểu Hi híp mắt nhìn Cố Nam Hách, toàn thân anh như được nhuộm trong vầng sáng, làm nổi bật làn da bánh mật của anh, thân hình tam giác ngược hoàn mĩ cân đối, không nhiều một phần5cũng không thiếu một phân, đặc biệt là vòng eo hẹp đó không hề có mỡ thừa. Mới nhìn phía sau đã làm tim Phương Tiểu Hi đập thình thịch, nếu nhìn phía trước thì...


Đang lúc Phương Tiểu Hi tâm cuồng ý loạn thì Cố Nam Hách thình lình quay người lại, cô kéo mạnh chăn phủ lên đầu, động tác hơi khoa trương. “Gì thế, em trúng tà hả?”

Trúng phải tà của anh rồi!

“Đừng châyra đó, sáu giờ phải ra sân bay, chỉ còn mười phút cho em rửa mặt thay đồ, dậy mau đi.” Phương Tiểu Hi phủ chăn che đầu, cảm giác rõ ràng trái tim của mình đang đập loạn không ngừng.

“Nghe không thế? Em còn lười nữa là không kịp máy bay6đâu.”

Phương Tiểu Hi nhỏ giọng nũng nịu: “Chưa ngủ đủ mà, chỉ là khách mời lễ khai mạc của show thời trang mà thôi, không đi có được không?”

“Mà thôi? Em có biết để có cơ hội làm khách mời khai mạc lần này có bao nhiêu khó khăn không hả? Biết bao nhiêu người chen chân sút đầu vỡ trán để được đi, em không đi, còn nhiều người khác muốn đi.”

Nhận thấy Cố Nam Hách đang nổi giận, Phương Tiểu Hi vội vàng ngồi dậy, “Anh đừng giận, em chỉ nói chơi thôi.” Cô kéo ngón út của anh rồi nói tiếp, “Giận thật rồi hả? Em dậy ngay đây, cũng không trang điểm, chỉ rửa mặt rồi đi ngay.”

Cố Nam Hách cúi đầu nhìn,5ánh sáng vàng vừa khéo chiếu xuống gương mặt cô, tóc rối bời tùy ý xõa tung, vểnh môi, khóe mắt cong cong, ngay cả ghèn cũng dễ thương. Đặc biệt là dưới góc nhìn của anh có thể thấy được da thịt trắng tuyết dưới cổ áo của cô.

“G? Vẫn giận hả? Đàn ông con trai đừng nhỏ mọn thể được không?” Nói rồi, Phương Tiểu Hi bước xuống giường, cầm áo choàng đặt ở cuối giường lên nói: “Em đi đánh răng rửa mặt, năm phút là có thể xuất phát rồi, đừng giận nữa.” Phương Tiểu Hi vừa nói vừa khoác áo vào, Cố Nam Hách nhìn động tác vén tóc sau cùng của cô mà lập tức có phản ứng”. Đáng chết! Anh3xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu điều chỉnh hơi thở. Anh phải đè nén dục vọng sáng sớm xuống ngay.

Lễ thời trang được mở màn tại Grand Palais, Phương Tiểu Hi là ngôi sao phương Đông duy nhất nên rất được truyền thông trong và ngoài nước chú ý.

Phương Tiểu Hi luôn giữ nụ cười mỉm trước ống kính từ đầu đến cuối.

Ống kính của nhiếp ảnh gia nước ngoài hay bới móc, hơn nữa cũng không hề chỉnh sửa hình ảnh. Mỗi tấm hình đều thể hiện trạng thái chân thật nhất của các minh tinh.


Dưới sự khảo nghiệm tàn khốc của ống kính HD, rất nhiều minh tinh đã để lại hình ảnh xấu xí không dám nhìn. Nhưng Phương Tiểu Hi thì ngược lại, cô chỉ cười mỉm trước ống kính, khéo léo tự nhiên, ung dung nho nhã, những tấm hình chụp được vô cùng đẹp. Cô làm tất cả mọi người trên thế giới đều thấy được sức quyến rũ của con gái phương Đông.

Sau khi hoạt động kết thúc, họ về lại khách sạn. Khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp là kiểu phòng cao cấp, căn hộ Duplex hai tầng, có sáu phòng, cho nên chưa được cả đoàn của họ.

Theo thường lệ, nữ ở lầu trên, nam ở lầu dưới. Trợ lý Mai Mai mang lễ phục mà nhà tài trợ cung cấp tới: “Tiểu Hi, ngày mai xem show diễn phải mặc cái này, mau thử đi.” “Được...”

“Tiểu Hi, có phải mệt lắm không, nhìn em không có tinh thần gì cả.” “Vậy hả, em vẫn ổn mà.”

Mai Mai trêu: “À, có phải ông chủ không đến nên em không tập trung phải không?” Phương Tiểu Hi vội vàng cầm lễ phục vào phòng, “Lười nói với chị.”

Lần này Cố Nam Hách không đi theo. Anh ta có việc đột xuất.

Phương Tiểu Hi chậm chạp thay đồ, lễ phục màu xanh lam càng tôn thêm nước da trắng như tuyết của cô, bảo nước da trắng ngần như bạch ngọc cũng không phải nói quá. Cô nhìn chính mình trong gương, dung mạo tinh xảo, dáng người thướt tha, đây chính là vốn liếng cơ bản nhất của một minh tinh đang nổi.

Năm năm rồi, cô từ một người mới không tên không tuổi thành một minh tinh ai ai cũng biết như ngày này. Dù không nói hoàn toàn dựa vào Cố Nam Hách nhưng anh cũng có bảy phần công lao. Cố Nam Hách đối xử với cô rất tốt, vượt qua cả độ tốt mà ông chủ thường đối xử với nhân viên. Nhưng anh vẫn không nói rõ ràng, cô cũng không dám tiến lên.


Cốc cốc cốc, Mai Mai đứng bên ngoài gõ cửa, “Tiểu Hi, thay xong chưa? Cần chị giúp không?” “Xong rồi xong rồi.” Phương Tiểu Hi nhấc váy ra mở cửa.

Mắt Mai Mai tỏa sáng, khen ngợi: “Oa, quả thật là làm riêng cho em, đẹp quá!” Phương Tiểu Hi lại không có hứng thú, ỉu xìu hỏi: “Có phải xem xong show của ngày mai là không còn lịch trình nào khác đúng không?” “Ừ, nhưng ông chủ bảo dạo này em quá mệt, vừa hay lịch trình kế tiếp là vào tuần sau, nên cho phép em ở Pháp chơi vài ngày, xem như nghỉ phép.” “Giúp em đặt vé máy bay vào ngày mai đi.” “Gi?”

“Em về nước nghỉ ngơi cũng được, đặt vé ngày mai chuyến sớm nhất.”

“Ờ, được rồi.” Ở sân bay nội địa, đám fans bám giữ lối đi, bao lối ra kín kẽ ngay cả con ruồi cũng không lọt nổi. Phương Tiểu Hi đeo kính râm, thần thái ngời ngời, nhanh chóng ra khỏi lối đi dưới sự bảo vệ của bốn vệ sĩ. “Tiểu Hi, Tiểu Hi, Tiểu Hi...”

Bốn bề đều là tiếng la thét, fans vừa thấy thần tượng của mình thì càng hét điên cuồng hơn.

Phương Tiểu Hi vẫn giữ nguyên nụ cười, liên tục vẫy tay với mọi người, miệng thi thoảng nhắc nhở, “Chú ý an toàn, cẩn thận.” Nhiều phóng viên cũng có trong đám người đó. Có một phóng viên nam tuần san bát quái len lách qua biển người, chen đến vị trí gần Phương Tiểu Hi, tóm lấy cơ hội hỏi: “Cô Phương, cô nghĩ như thế nào về tin tức liên quan đến Tổng giám đốc Cổ và Thẩm Tân Dĩnh ngày hôm nay?”

Phương Tiểu Hi vừa xuống máy bay, chưa kịp xem tin tức trong nước của ngày hôm nay. Cô nhìn tên phóng viên xuyên qua kính râm. Phóng viên chớp thời cơ hỏi: “Cô và Tổng giám đốc Cổ mới là một đôi trong mắt các fans, nhưng tổng giám đốc Cổ lại dẫn Thẩm Tân Dĩnh vào khách sạn hơn năm tiếng đồng hồ. Tóm lại bạn gái của Tổng giám đốc Cô là cô hay Thẩm Tân Dĩnh, hay các người là bộ ba?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận