Lấy Chồng Quyền Thế



1948

Tài xế xe tải hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu ra mắng: “Qua đường có nhìn đèn giao thông không hả? Đột nhiên lao ra định tự tử? Muốn chết đi chỗ khác mà chết, đừng hại tao, còn không mau nhường đường?!”

Nhưng Phương Tiểu Hi đang hoảng sợ, ngồi liệt tại chỗ run như cầy sấy. Cố Nam Hách hốt hoảng chạy đến ôm Phương Tiểu Hi đứng dậy. Tài xế vẫn chửi rủa như cũ, trừng mắt nhìn họ. Hai người này nhìn hơi quen mặt, đặc biệt là cô gái kia. Nhưng cô ấy vẫn cúi đầu nên gã không nhìn rõ lắm. Chiếc xe ở phía sau liên tục bấm còi, tài xế xe vận tải vội vàng khởi động xe chạy đi. “Muốn chết hả?” Cố Nam Hách nghiêm giọng mắng. Nhìn cô thất hồn lạc phách, anh không nỡ2trách cô thêm.

“Em có biết em đi ra ngoài kiểu này rất nguy hiểm không? Lỡ như bị lũ phóng viên chụp được, ngày mai lại lên báo nữa, với lại không biết sẽ bị viết khó coi đến mức nào, em giận thì giận, chẳng lẽ không cần tương lai nữa hay sao?” Phương Tiểu Hi bực mình nói: “Em tự hủy tương lai của mình thì sẽ ảnh hưởng đến anh kiếm tiền đúng không?”

“Buông em ra.”

Cố Nam Hách nghe lời thả cô ra. Mặc dù đêm đã khuya những thành phố náo nhiệt phồn hoa vẫn không hề chìm trong yên tĩnh, vẫn còn nhiều xe chạy qua chạy lại và người qua đường đi tới đi lui.

Cố Nam Hách thật sự lo lắng Phương Tiểu Hi sẽ bị nhận ra.

“Em đừng tùy hứng nữa, theo anh trở về.” “Em muốn về nhà.” Phương5Tiểu Hi cúi đầu đi về phía trước. Những năm nay cô đã quen ngụy trang đầy đủ khi ra đường, giờ không đeo kính râm hay khẩu trang cô lại thấy không quen.


“Vậy để anh đưa em về. Em đi thế này tới sáng mai mới về tới nhà.” Cố Nam Hách kéo tay cô lại, thở dài chịu thua, “Phương Tiểu Hi, rốt cuộc em sao thế?”

Phương Tiểu Hi quay đầu đáp: “Anh làm em thấy rét lạnh cả lòng.” Hai người đứng lặng bên đường hồi lâu. Phương Tiểu Hi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Nam Hách, dù không nhìn thấu nhưng cô vẫn cứ nhìn. Trong những năm hợp tác với anh, cô chưa từng cho rằng anh là một thương nhân chỉ biết vụ lợi. Anh có giới hạn và nguyên tắc riêng của mình, nhưng hôm nay cô6không nhìn rõ anh nữa rồi.

Ánh đèn pha của những chiếc xe qua lại trên đường chiếu vào mặt anh lúc sáng lúc tối. Đôi mắt anh lúc thì sáng ngời vì ánh đèn phản quang, lúc thì chìm trong bóng đêm vì đèn tắt. “Rốt cuộc... em sao thế?”

“Việc đổi diễn viên bàn xong lúc nào?”

“Hôm qua.”

“Người đàn ông ở khách sạn với Thẩm Tân Dĩnh là anh đúng không?” “Ừ, nhưng ông chủ của cô ta cũng có mặt, nhưng không bị chụp thôi.” “Sao vừa rồi anh không nói?” “Em đâu có hỏi.”

Phương Tiểu Hi hít sâu một hơi, nặng nề nhắm mắt lại. Cô cảm thấy cô nên đánh giá mối quan hệ giữa hai người lại từ đầu thôi.

“Chỉ một bộ phim thôi mà, là một trong nhiều dự án của công ty. Nữ chính vẫn là của em, em chỉ cần5diễn tốt vai của mình là được, không cần để tâm tới mấy chuyện khác.”

“Cho nên tối hôm qua, các người là hai nam một nữ làm cả đêm?”

Cố Nam Hách tức cười, “Em đang nghĩ gì thế, anh đặt phòng khác.”

“Nên anh đây là làm bia cho họ, cố ý để phóng viên chụp ảnh với Thẩm Tân Dĩnh vào khách sạn là vì muốn tăng độ hot giúp cô ta, cũng tạo thể cho bộ phim khai máy vào tháng sau?”

“Đúng.”

“Cố Nam Hách, anh thấy cách làm của Thẩm Tân Dĩnh là đúng? Anh thấy cách làm của bạn anh là đúng? Có phải người bạn đó của anh đã kết hôn rồi không?”

“Phải.”

“Ha, em không ngờ anh cũng ghê tởm như Thẩm Tân Dĩnh.” Cố Nam Hách muốn nổi điên, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Phương Tiểu Hi thì anh3lại không dám nổi nóng, cố gắng nuốt cơn tức xuống bụng. Vì anh để ý cô, rất để ý đến cô.


Phương Tiểu Hi hất mạnh tay Cố Nam Hách ra, cô không muốn làm bạn với loại người tam quan bất chính này: “Đừng đi theo em, em có tự do của mình, không cần anh lo.”

Phương Tiểu Hi quăng một cậu xong thì xoay người bỏ đi, chỉ để lại Cố Nam Hách cô đơn đứng tại chỗ. Anh đưa mắt nhìn cô càng đi càng xa, càng đi càng xa.

Đột nhiên, Cố Nam Hách chạy như điên về phía Phương Tiểu Hi. Gió đêm thổi sát bên tai, lá cây trên đầu kêu xào xạc, anh không chần chừ hay ngập ngừng nữa, chạy đuổi theo, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Phương Tiểu Hi ngẩn người, giãy giụa theo bản năng, “Bỏ ra.”

Giọng Cố Nam Hách trầm thấp, lời nói mang nhiều phần bó tay, “Không cho em đi...” Anh hít sâu một hơi, cuối cùng can đảm nói ra lời trong lòng: “Đừng bỏ anh, được không em?” Đúng lúc đó lại có xe chạy qua bấm kèn inh ỏi, Phương Tiểu Hi không rõ Cố Nam Hách vừa nói gì.

“Anh nói gì?” Cô hỏi

Cố Nam Hách càng ôm chặt cô hơn, vùi cằm vào cổ cô, miệng kề sát bên tai cô. Anh vừa nói, cánh môi vừa ma sát vành tai cô, “Em đừng rời khỏi anh, anh cần em.”

“Cần em kiếm tiền cho anh chứ gì?”

“Em thấy anh thiếu tiền lắm hả?”

“Lòng tham không đáy.”

“Nếu anh nói anh thiếu tình yêu, em tin không?”

“Đừng suốt ngày dùng câu hỏi nói chuyện với em, em không thích đoán.”


Cố Nam Hách siết chặt vòng tay hơn, rồi quay nửa người cô lại, môi anh gần như dán sát lỗ tai cô, trầm giọng nói: “Phương Tiểu Hi, anh cho rằng em vẫn luôn hiểu rõ tấm lòng của anh, dù anh không nói nhưng em chắc chắn biết.”

“Không biết!”

“Anh yêu em.” Cố Nam Hách cảm thấy nóng cả đầu, gò má nóng như lửa đốt. Lần đầu tiên trong đời tỏ tình với con gái khó trách anh lại xấu hổ thế.

Phương Tiểu Hi chỉ cảm thấy giọng nói Cố Nam Hách như có điện, từ vành tai cổ truyền vào cơ thể, sau đó chạy lên thần kinh não bộ ngay tức khắc, khiến cô hoa mắt, cả người tê rần, kích thích không ngừng. “Em không biết...” Phương Tiểu Hi nhấn mạnh lần nữa, ẩn chứa chút tủi thân, trách anh sao không nói sớm, “Trước giờ anh đâu có nói, em cũng không phải con giun trong bụng anh, làm sao em biết.” Cố Nam Hách quay người cô lại, ánh đèn xe chớp tắt chớp tắt chiếu vào gương mặt cô, hai hàng lệ vẫn còn đọng lại trên má. Hai tay anh nâng mặt cô lên, cúi đầu khom lưng hôn lên nước mắt trên gương mặt ấy, “Giờ nói kịp không? Phương Tiểu Hi, em đồng ý làm bạn gái anh không?”

Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng

Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.

Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.

Truyện hot nhất VIETWRITER.COM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận