Mọi người bàn tán qua lại, đúng lúc Lâm Thiển đi ngang qua. “Này, có thể mua giùm chúng tôi chút để ăn lót dạ không? Này, dì kia, dì ơi?” Lâm Thiên sững sờ, gọi mình sao? Cô ngạc nhiên dừng bước. “Phải, là dì đó, dì có thể đi mua giúp tôi chút đồ ăn lót dạ không?” Lâm Thiển nén giận, ngoảnh lại nhìn. Mấy tháng không gặp, Lương Diệu Thần quả thật lột xác. Trước kia cô ta vẫn là cô bé dễ thương gọi Cố Thành Kiêu là chú nhỏ, mà nay đã vênh váo đắc ý sai bảo người khác. Lương Diệu Thần thấy Lâm Thiển quay lại thì cố ý nói: “Dì, đúng rồi đúng rồi, là dì đấy. Tôi đang gọi di đấy, không biết khi nào chúng tôi mới đi được, cả ngày nay đều chưa ăn gì2hết, đói gần chết. Dì có thể ra ngoài mua giúp chúng tôi chút đồ ăn lót dạ không? Tôi sẽ trả tiền.” Lâm Thiên điềm tĩnh đứng trước mặt các cô, cầm lấy thẻ công tác trước ngực, cố ý để Lương Diệu Thần nhìn thấy, “Tôi là nhân viên hiện trường, chuyện mua đồ ăn này có phải gọi trợ lý của các cô chú. Mỗi người đều có chức vụ riêng, bây giờ không ai rảnh mà đi làm công việc của người khác đâu.”
Mua đồ là chuyện nhỏ, chẳng có gì là không thể cả, nhưng cô không ưa cái thái độ ngạo mạn vô lễ của Lương Diệu Thần. Mới từng ấy tuổi mà đã sống hai mặt, vậy mà được sao? Cô ghét nhất hạng người dối trá này.
Tất nhiên Lương Diệu Thần biết Lâm Thiển là nhân viên công tác.5Cô ta còn biết cô là nhân viên của công ty tổ chức sự kiện lần này cho Minh Nghiệp nữa kìa. Chẳng qua cô ta cố tình gây khó chịu cho cô mà thôi.
“Di à, tôi trả thêm tiền cho dù là được mà. Nếu ảnh hưởng đến công việc của dì, vậy tôi trả thêm tiền lương cho dù là xong.”
Lâm Thiển thở dài, không thèm để ý tới nữa.
Lương Diệu Thần cố đeo bám: “Chúng tôi thật sự đói lắm, dì cứ máu lạnh vậy sao? Ở bên ngoài có một tiệm bán đồ ăn nhẹ, nếu tiện thì tôi đã đi rồi, chẳng phải không tiện nên chúng tôi mới nhờ dì sao? Dì à, xin dì thương xót, mua ít đồ ăn cho chúng tôi đi mà.”
Tất cả thành viên trong nhóm đều tỏ thái độ khinh người đứng xem trò vui.6Cái giọng nũng nịu của Lương Diệu Thần làm Lâm Thiển nghe mà nổi da gà. Cô ta thế này hoàn toàn là đang chơi xấu ăn vạ, vậy sao cô còn phải khách sáo với cô ta chứ? Hiển nhiên, Lâm Thiển tuyệt đối không phải người dễ trêu vào. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta phải nhổ cỏ tận gốc! “Lương Diệu Thần phải không...” Lâm Thiển cười hì hì, “Đây là cô đang cầu xin tôi cho cô miếng ăn sao?” Mặt Lương Diệu Thần lập tức đanh lại, giận tím mặt, “Cô mắng tôi là ăn mày?” “Cái này là tự cô nói đấy nhé.” “Bây giờ tôi muốn cô đi mua đồ ăn cho bọn tôi ngay, cổ có đi hay không!?”
Lâm Thiên cười thầm, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi. Nhưng5thế này thì quá dễ dàng, sao không giả vờ trước thành viên trong nhóm của cô thêm chút nữa?
Lúc này, thành viên Mạnh Mỹ giữ lấy Lương Diệu Thần, nói: “Diệu Diệu à, bên ngoài vẫn còn phóng viên đấy, thôi bỏ đi, bị phóng viên chụp được sẽ không hay đâu.”
Thành viên Trịnh Điểm tiếp lời: “Đúng đấy, họp báo bảo rằng đến cả nhân viên công tác cũng xem thường chúng ta, thật bẽ mặt lắm.” Câu nói này khiến Lượng Diệu Thần giận dữ chẳng biết trút vào đâu. Ở nhà họ Cố, cô ta bị Lâm Thiển trêu tức không nói, nhưng đây là địa bàn của cô ta, Lâm Thiển có thể phách lối cỡ nào?
Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì nên thay đổi cách nhìn, Lương Diệu Thần muốn cho Lâm Thiên biết rằng, cô ta đã không còn3là con nhóc như mấy tháng trước nữa. Cô ta không phải là người dễ bắt nạt như thế. Lâm Thiển không muốn so đo với mấy cô nhóc mới bước vào xã hội này, bèn quay người bỏ đi. “Đứng lại.” Lương Diệu Thần bước tới cản đường cố, phẫn nộ trừng trộ, nói bằng giọng ra lệnh: “Cô là cái thá gì mà dám mắng tôi? Cô có tin tôi đăng thẻ công tác của cô lên Weibo để cô nổi tiếng hơn không?”
Lâm Thiên cười lạnh, “À, vậy thì cảm ơn nhé, quảng cáo giúp công ty bọn tôi cũng tốt.” “Lâm Thiển, rốt cuộc cô là cái thá gì mà phách lối vậy? Cô tưởng nhà họ Cố chấp nhận cô là chấp nhận bản thân cô chứ không phải vì con cô ư?! Cô bớt dương dương tự đắc giùm tôi đi. Loại đàn bà dựa vào con cái để trói chặt chồng là loại ghê tởm nhất.”
Lúc này cả nhóm mới hiểu ra, hóa ra Lương Diệu Thần quen biết cô nhân viên này.
Mọi người đều tỏ vẻ như đang xem kịch hay. Lâm Thiển mím môi lại, bình tĩnh nhìn Lương Diệu Thần. Cô muốn nghe tiếp xem cô ta sẽ nói ra điều gì nữa.
“Lâm Thiên, tôi thật sự thấy xót xa thay cho cô, chồng cô một tháng về nhà mấy lần hả? Ha, còn không phải xem cô như công cụ nối dõi tông đường sao!!!” “Lâm Thiển, rời khỏi nhà họ Cố thì cô cũng chỉ là một kẻ làm công mà thôi. Còn tôi trẻ thể này đã làm nhóm trưởng, tương lai rộng mở, sau này còn có thể trở thành thiên hậu siêu sao, có ắt sẽ không theo kịp!”
Lâm Thiển thở dài thật sâu, có một thời gian, đúng là có rất nể mấy cô gái nhảy aerobic giỏi. Nhưng bây giờ gặp phải hạng người vô giáo dục này, cô đã thấy quá bình thường rồi.
Cô chưa kịp đáp trả thù trợ lý Mai Mai đã hấp tấp chạy đến, “Chuẩn bị xong hết chưa, xe tới, nhanh nhanh nhanh.” Trịnh Điềm kéo tay Mai Mai, ra hiệu bằng mắt rồi khẽ nói: “Chị Mai Mai, chị mau khuyên nhủ đi, Diệu Diệu đang cãi nhau với nhân viên công tác kìa.” Mai Mai chẳng hiểu gì cả, “Lâm tổng, sao vậy?” Lâm Thiển thở dài một hơi, “Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà, không sao.”
“Này này này, cô nói ai là trẻ con hả?” Lương Diệu Thần giữ chặt Lâm Thiển không cho cô đi, “Ai không hiểu chuyện? Cổ nói rõ ràng tôi nghe xem! Chị Mai Mai, vừa rồi cô ta mắng em là ăn mày đấy, chị nói xem có tức không có chứ?”
Mai Mai là trợ lý lâu năm, đồng thời là bạn thân của Phương Tiểu Hi. Cô quen biết Lâm Thiển, cũng biết Lâm Thiển là người biết lý lẽ. Thế là, cô bảo: “Được rồi, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện. Em nhốn nháo ồn ào thế này là muốn làm gì? Bên ngoài toàn là phóng viên, em muốn nổi tiếng hơn sao?”
“Chị Mai Mai, cô ta sỉ nhục em, chẳng khác nào sỉ nhục Minh Nghiệp!”
“Em bớt gây thị phi giùm chị đi!”
Gừng càng già càng cay, Mai Mai chỉ nói một câu đã khiến Lương Diệu Thần ngậm miệng, nhưng cũng làm cô ta càng ấm ức hơn.
Cả nhóm ngồi xe chuyên dụng rời khỏi sân vận động. Tất cả mọi người đều nhìn ra được Lương Diệu Thần đang rất tức giận và uất ức. Trên xe, Mai Mai răn dạy các cô, “Hiện giờ các em là nghệ sĩ, là người của công chúng, hơn nữa lại còn là cả một nhóm. Chỉ cần một người không chú ý đến hành động và lời nói bên ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm ngay. Hơn nữa, Lâm tổng hợp tác với chúng ta đã lâu, các em đừng ỷ mình có chút danh tiếng đã làm mưa làm gió. Chút danh tiếng ấy của các em hoàn toàn không đáng để nhắc tới đâu. Hiếu chưa?” “Hiểu rồi ạ.” “Còn Lương Diệu Thần thì sao?”
Lương Diệu Thần rơm rớm nước mắt, cố nén mà nói: “Hiểu rồi ạ.”