Thẩm Tân Dĩnh vừa chết, mười phát ngôn đại điện trong tay cô ta cũng bị các công ty khác tranh cướp. Hà Mộ Tình dựa dẫm Giải trí Minh Nghiệp nên được hưởng ké. Cô ta thuận theo chiều gió, một mình lấy được bảy phát ngôn đại diện. Dưới sự nâng đỡ của Minh Nghiệp, Hà Mộ Tình lấy danh nghĩa cá nhân chính thức quay trở lại, danh tiếng lên như diều gặp gió. Các phát ngôn đại diện còn lại đều bỏ vào túi Lương Diệu Thần. Cô ta tự mình mở studio, tự mình lăng xê bản thân, khí thế hừng hực. Tổ hợp nổi tiếng năm ngoái không có hai vị chủ tướng phía sau, trong chốc lát tên tuổi chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hôm đó, Phương Tiểu Hi và Hà Mộ Tình cùng chụp2chung một quảng cáo sản phẩm dưỡng da nổi tiếng cho quý mới.
Phương Tiểu Hi là người phát ngôn toàn cầu liên tục ba năm cho nhãn hiệu này. Năm nay có thêm người mới là Hà Mộ Tình gia nhập, chủ đề chụp quảng cáo là
Buổi trà chiều của bạn gái.
Đối với người mới mà nói, đại diện phát ngôn đầu tiên lại là phát ngôn của nhãn hiệu cao cấp, hơn nữa còn được hợp tác với đại minh tinh Phương Tiểu Hi, thì đây là khởi đầu rất cao. Trong phòng trang điểm, Phương Tiểu Hi đang tận dụng thời gian nghỉ ngơi để trang điểm. Hà Mộ Tình bưng một tách trà sữa nóng hổi tới, muốn làm quen với tiền bối. “Chị Tiểu Hi, uống tách trà sữa cho ấm người đi.” Phương Tiểu Hi chẳng thèm liếc6mắt, từ chối ngay lập tức: “Cảm ơn, tôi không uống trà sữa.”
Hà Mộ Tình vừa mở màn đã bị lơ đẹp, trong lòng không thích nhưng cũng chẳng dám nói, dù sao cô ta cũng là tiểu bối.
“Còn nữa...” Phương Tiểu Hi sửa lời: “Tôi không thích bị người kém năm tuổi gọi là chị đâu.”
“...” Hà Mộ Tình nghẹn họng, xấu hổ đỏ mặt. “Gọi thẳng tên là được rồi.” “Dạ, vâng, Tiểu Hi.” Đúng lúc này, có tiếng cười hào sảng hòa nhã của người đàn ông truyền tới từ phía sau: “Chị Tiểu Hi đang lên mặt ta đây trước mặt đàn em sao?” Hà Mộ Tình quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Cố Nam Hách đang đội vầng hào quang chói mắt đứng ở cửa, hăng hái đi về phía các cô. Khoảnh khắc đó, cô ta0cảm giác tim mình đánh rơi nửa nhịp. Phương Tiểu Hi đang trang điểm, không thể quay đầu lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt Hà Mộ Tình nhìn Cố Nam Hách. Mắt cô ta như phát sáng, nhìn anh chằm chằm. Phương Tiểu Hi lập tức không vui. Lâm Thiển từng nhắc nhở cô Hà Mộ Tình không phải kẻ hiền lành. Cho nên cô vẫn luôn chú ý đề phòng, cố gắng tránh xa Hà Mộ Tình, không ngờ bây giờ phải hợp tác chung.
“Ông... ông chủ...” Hà Mộ Tình thẹn thùng chào hỏi, chỉ trong một chốc nhưng đầu cô ta đã nghĩ ra hàng nghìn phương pháp để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Cố Nam Hách. Cố Nam Hách không hề nhìn Hà Mộ Tình, chỉ lịch sự đáp một tiếng. Anh ngồi xuống bên5cạnh Phương Tiểu Hi: “Chị Tiểu Hi, khi nào chụp xong?” Phương Tiểu Hi: “Anh đi mà hỏi đạo diễn.”
Cố Nam Hách vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô: “Mệt không? Nghe nói hôm nay em phải chạy mười mấy vòng.” “Đây là công việc, không thể than mệt được.” “Ừ, phải làm gương cho đàn em chứ.” Cố Nam Hách vừa nói vừa nâng chân cô lên đùi mình, sau đó đấm bóp bắp chân cho cô.
Hà Mộ Tình bị cảnh này làm sợ ngây người. Lẽ nào scandal của bọn họ là thật?
Cô ta lặng lẽ cầm trà sữa lui về bàn trang điểm của mình.
Cố Nam Hách vừa giúp Phương Tiểu Hi bóp chân, vừa nói đùa với cô, lại còn thỉnh thoảng xoa mặt, vuốt mũi cô.
“Ai da, anh đừng có đụng vào mặt em. Lỡ làm hỏng9thành quả ba tiếng đồng hồ của Tiểu Mị thì sao?” Cố Nam Hách cười cười, rút tay về, quay sang hỏi thợ trang điểm: “Tiểu Mị, cô thoa lung tung cái gì lên môi cô ấy vậy?” Tiểu Mị: “Thoa son lót trước, sau đó thì thoa son môi.” Cố Nam Hách: “Ăn những thứ này mỗi ngày sẽ không ngộ độc chứ?”
Tiểu Mị: “Ông chủ thật hài hước. Chẳng qua Tiểu Hi chỉ thoa lên môi thôi, dù có ăn cũng rất ít. Hơn nữa đây đều được làm từ nguyên liệu bảo vệ môi trường, không độc hại, sẽ không trúng độc đâu.”
Cố Nam Hách sờ sờ bụng minh: “Thế sao dạo này tôi có cảm giác bụng mình không khỏe vậy?”
Phương Tiểu Hi càm ràm: “Đó là do dạ dày anh có vấn đề, đi khám bác sĩ đi, liên quan gì tới son môi của em?”
Cố Nam Hách cũng chẳng ngại mất mặt, nói: “Em thoa ngoài da, anh thì nuốt vào, nếu có vấn đề gì thì phải xảy ra trên người anh trước.”
Phương Tiểu Hi: “...”
Tiểu Mị và các nhân viên khác bị màn ném thức ăn cho chó bất chợt này lấp tràn cả họng. Tiểu Mị oán trách: “Ông chủ, xin hãy nghĩ tới cảm giác của bọn chó độc thân chúng tôi được không?” Cố Nam Hách cười nói: “Phải kích thích mấy người nhiều một chút thì mới có động lực tìm kiếm đối tượng chứ. Tôi nói cho mọi người biết, mùa đông lạnh lẽo mà có người làm ấm chăn thì không gì thoải mái bằng.” Phương Tiểu Hi nổi điên, quát: “Cố Nam Hách, anh đủ rồi nhé, im ngay.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Hà Mộ Tình ngây ngốc đứng ở bên cạnh, cần gì nghi ngờ nữa? Trước mặt nhân viên mà bọn họ còn chẳng thèm giấu giếm. Màn thức ăn cho chó này nói quăng là quăng, xem ra đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi. Hà Mộ Tình không thể nói cảm giác bây giờ là gì, tâm trạng vô cùng xuống thấp, không thể cười đùa với mọi người được. Hiện trường chụp ảnh đã được sắp xếp xong, Phương Tiểu Hi chụp trước. Cô đứng trình diễn trực tiếp trước mặt một đám người bu quanh.
Trong nhất thời, phòng trang điểm chỉ còn lại Cố Nam Hách và Hà Mộ Tình. Hà Mộ Tình là một người mới, bên cạnh còn chưa có phụ tá và người đại diện, cho nên mọi chuyện đều phải tự lực cánh sinh, ví dụ như trang điểm. Cô ta xoay về phía gương vẽ lông mày, nhưng chẳng thể vẽ đẹp. Đang lúc chán nản, cô ta không còn cách nào khác đành nhờ Cố Nam Hách giúp đỡ: “Ông chủ, ngài biết trang điểm không?” “Hả?” Cố Nam Hách cảm thấy đề tài này rất mới lạ. Hà Mộ Tinh dầu mối, chớp mắt vô tội, vẻ mặt bất lực hỏi: “Ngài xem lông mày em có lệch nhau lắm không? Dù vẽ sao cũng cảm thấy chưa đẹp...” “Thợ trang điểm của cô đâu?”
“Em không có thợ trang điểm.” Cô ta đưa bút vẽ lông mày ra, chủ động đánh tiếng: “Ngài có thể vẽ giúp em không?”
Ánh đèn chiếu rọi lên gương trang điểm, tựa như hắt ra một quầng sáng nhu hòa lên mặt Hà Mộ Tình, trông cô ta càng ngây thơ đáng yêu.