Lấy Chồng Quyền Thế



Một người là ông chủ của tập đoàn Cổ Nghiệp, thanh niên tài giỏi có tiếng trong giới thương nhân, một người là thiên kim danh môn tài sản hơn cả tỷ, là công chúa chân chính được người người nâng niu, trai tài gái sắc, đúng là cặp đôi do ông trời tác hợp.

Tổng giám đốc Cổ, chúng tôi đang đợi anh đấy. Nào, cụng ly trước.” Cố Nam Hách gia nhập vào đám bạn thương gia rất nhanh, phòng VIP lại ồn ào trở lại. Do chân đau quá nên Phương Tiểu Hi lặng lẽ ngồi xuống ở một góc khuất, tháo giày cao gót nghỉ ngơi.

Cô cũng thấy Cố Nam Hách và Khương Tư Ý đi vào, nhưng cô không rõ cảm giác trong lòng là cái gì. Mấy hôm trước, những lời Cố2Nam Hách nói lúc ở nhà cô vẫn còn quanh quẩn bên tai. Anh nói sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi đến tìm cô. Sau mấy ngày tách ra không có tin tức, giờ gặp lại, anh vẫn ân ái với vị hôn thê của mình như lúc ban đầu.


Phương Tiểu Hi không hề nghi ngờ sự chân thành của Cố Nam Hách ngày hôm đó. Chỉ là nhìn thấy bọn họ ngang nhiên ân ái không kiêng nể thế này thì cô hơi khó chịu. “Sao em lại ngồi ở đây?” Giang Phong Dật tìm Phương Tiểu Hi hồi lâu mới tìm được người. Anh cầm ly rượu ngồi xuống cạnh cô, “Em uống rượu hả?”

“Không, em không uống nhiều. Chỉ là đã lâu không mang giày cao gót, giờ mang lại đứng lâu6quá nên đau chân.”

“Đưa chân anh xem.” Phương Tiểu Hi mỉm cười lắc đầu, đâu thể để Giang Phong Dật nhìn chân mình được, cô rụt chân về phía sau. “Không sao, để anh xem.” Giang Phong Dật khom lưng bắt lấy chân Phương Tiểu Hi, “Chân em bị thương.”

Lòng bàn chân Phương Tiểu Hi vẫn đang dán băng cá nhân. Thật ra vết thương đã lành hơn phân nửa, miệng vết thương kết vảy vẫn chưa tróc ra hết. Cô sợ mang giày cao gót quá lâu sẽ tróc hết vảy nên mới dán băng cá nhân.

“Mấy hôm trước em giẫm phải lưỡi dao nên bị thương, đã kết vảy rồi, không sao đâu.” “Sau này em nên cẩn thận một chút, sống một mình em cần phải cẩn thận hơn...” Giang Phong Dật chần chừ7một lát mới nhắc: “Chuyện mấy hôm trước anh nói với em, em nghĩ kĩ chưa? Hiện tại em đang trên đà nổi tiếng lại, anh cũng không nhắc đến chuyện ký hợp đồng nữa. Anh đề nghị em mở studio riêng, như vậy hợp với em hơn. Anh có kinh nghiệm trong chuyện này, nên có thể giúp được em.” Nói thật thì Phương Tiểu Hi rất muốn mở studio riêng cho mình. Lúc trước còn ở Minh Nghiệp, cô không cảm nhận được sự cần thiết. Nhưng từ khi rời khỏi Minh Nghiệp, cô đã hiểu rất rõ sự quan trọng của đoàn đội.

“Còn nữa, bên cạnh em còn thiếu một người quản lý đáng tin cậy. Để anh giới thiệu quản lý của anh cho em nhé.”

Phương Tiểu Hi vô cùng kinh ngạc. Quản4lý của Giang Phong Dật là Đông Hoan Hoa, là quản lý riêng của anh ấy. Đông Hoán Hoa có rất nhiều nguồn lực và tài nguyên rộng lớn, Giang Phong Dật có được thành tựu như ngày hôm nay có thể nói công lao lớn nhất chính là Đổng Hoán Hoa. Nhưng nếu Đông Hoán Hoa trở thành người quản lý của cô thì tài nguyên trong tay anh ta sẽ phải san sẻ cho cô. Điều này chính là tổn thất lớn với Giang Phong Dật.


Giang Phong Dật thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Tiểu Hi thì cười bảo: “Em đừng cảm thấy gánh nặng. Thật ra nhiều tài nguyên trong tay anh Đổng không hợp với anh, anh không nhận được thì rất phí. Hơn nữa anh Đổng là nhìn người, những người6làm quản lý như họ đều coi trọng giá trị thương mại của nghệ sĩ, chẳng có ai muốn làm ăn lỗ vốn cả. Hiện giờ em đang trên đà nổi tiếng, có rất nhiều nhà quản lý đang tìm cách liên lạc với em, anh Đổng là đối tác anh biết rõ gốc gác, ít nhất anh ấy cũng sẽ không làm hại em.”

Phương Tiểu Hi nâng ly rượu lên, “Cảm ơn anh, thật đấy.”

Ly thủy tinh khẽ chạm vào nhau, phát ra sự mờ ám nhẹ nhàng. Giang Phong Dật vừa uống rượu vừa nhìn cô, ánh mắt cũng thay đổi. “Tiểu Hi...” Giang Phong Dật muốn nói lại thôi. Phương Tiểu Hi cười hỏi: “Sao thế? Sao lại quái lạ vậy?” Giang Phong Dật vuốt tóc, đẹp trai phong độ: “Không, anh chỉ cảm thấy, công ty quản lý nổi tiếng như Minh Nghiệp em cũng không muốn, cho nên anh đoán chắc chắn em đang định mở studio riêng. Anh sẽ thuận theo ý em thôi.” “Em biết, anh nói thế là muốn giảm bớt áp lực cho em. Thật ra em không có áp lực gì cả, thật đấy, tới đâu hay tới đó vậy thôi. Em chỉ thích diễn, không có hứng thú kinh doanh, cũng chẳng có năng lực đó. Anh để em suy nghĩ thêm đã, được không?” “Ừ, không sao, nghĩ kĩ rồi thì trả lời anh.” Phương Tiểu Hi mang giày vào, đứng dậy nói: “Ngại quá, em muốn đi toilet.” Khương Tư Ý ngồi cách đó không xa, lặng lẽ chú ý Phương Tiểu Hi. Vừa thấy Phương Tiểu Hi đứng dậy cô ta cũng vội vàng đi theo. Phương Tiểu Hi vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh thì đụng phải Khương Tư Ý. Cô mỉm cười chào hỏi, còn cố ý nhường đường để cô ta đi trước. Khương Tư Ý đứng giữa đường, cố ý nói: “Cô Phương, chúng ta có thể tán gẫu vài câu được không?” Phương Tiểu Hi sững người, không hiểu là chuyện gì nên hỏi: “Cô Khương muốn nói gì với tôi?” “Vị hôn phu của tôi, bạn trai cũ của cô, Cố Nam Hách.” “...” Phương Tiểu Hi giật mình, hoảng hốt giải thích: “Cô Khương, cô đừng tin vào những tin đồn đó.”

Khương Tư Ý lắc đầu, nói một cách dứt khoát: “Khuya hôm đó, tôi ở cửa phu chung cư của cô chặn đường anh ấy.”

Phương Tiểu Hi càng kinh ngạc, không lời phản bác. Trong lúc kinh hoàng nhất thời, cô không biết ứng đổi ra sao.


Còn Khương Tư Ý thì rất bình tĩnh, cô ta mỉm cười, thân mật kéo cánh tay Phương Tiểu Hi, nói khẽ bên tai cô: “Tiểu Hi, chị xinh đẹp thế này, cả tôi cũng thích chị, huống hồ là đàn ông chứ. Chị đừng hoảng, tôi sẽ không nói ra chuyện của hai người đâu. Tình huống của tôi hiện tại cũng hơi đặc biệt, nhất định phải gả cho anh ấy, cho nên sẽ nuốt chuyện của hai người vào bụng. Nhưng Tiểu Hi à, tôi mong chị có thể nể tình đứa bé, đừng cướp Cố Nam Hách ra khỏi tay tôi.”

Đứa bé? Phương Tiểu Hi trừng mắt nhìn cô ta, cổ ta... có thai rồi? Cảm giác chán ghét chưa từng có đột nhiên dâng lên, là loại cảm giác chán ghét chưa từng có đối với Cố Nam Hách.

Khương Tư Ý thôi cười, thay bằng bộ dạng van xin đáng thương, tủi thân nói: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, người bên gối của mình có thay lòng hay không, làm sao mình không biết được chứ? Hôm đó tôi đi tìm anh ấy, cũng không biết vì sao tôi lại đến chỗ ở của chị. Xin lỗi, trước đó tôi đã từng điều tra hai người, biết rõ hai người đã từng qua lại với nhau. Khéo hay không chứ, tôi lại bắt gặp anh ấy, anh ấy thấy cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra nên muốn từ hôn...”

Khương Tư Ý sụt sịt mũi, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô ta xoa xoa bụng mình, nói: “Nếu không phải vì đứa bé này, bây giờ chúng tôi đã không còn hôn ước rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận