Lấy Chồng Quyền Thế



7173

Hơn hai mươi năm qua, Kim Bách Minh vẫn đối xử với bà giống như lời thề ban đầu trong hôn lễ, bảo vệ bà, quý trọng bà, xem bà như con gái.

Mà Hà Hâm cũng hoàn toàn đắm chìm trong sự cưng chiều của Kim Bách Minh. Ngày qua ngày, năm qua năm, sự cưng chiều của Kim Bách Minh đã sớm làm tê liệt vết thương thấu tim mà Lâm Húc gây ra cho bà. Bây giờ, Kim Bách Minh đột nhiên bị đưa đi, Hà Hâm tựa như mất đi chỗ dựa, lập tức suy sụp. “Thím Năm, thím quá ỷ vào chú Năm, thím cần phải làm chút gì đó để phân tâm. Có điều, cháu biết đây2đều là ý của chú Năm, cháu sẽ tìm ông ấy nói chuyện.” Kim Trang Sùng thấy bà tiều tụy thì vô cùng đau lòng.

Hà Hâm lắc đầu, “Vô dụng thôi, thím đã từng thử rồi. Được rồi, thím cũng không muốn ông ấy lo nghĩ, cứ làm theo ý ông ấy đi, ông ấy vui là được rồi.”

Kim Trang Sùng thở dài một hơi, ông ta cảm thấy nhiệt huyết mà Hà Hâm dành cho sự nghiệp trước đây đã bị sự khống chế của chú Năm san bằng rồi. “Đã có tin tức hiện tại của ông ấy chưa?” Hà Hâm vẫn rất lo lắng. Kim Trang Sùng: “Công ty có một khoản nợ không rõ ràng, Cục Thuế vụ7liên kết với Viện kiểm sát yêu cầu hai chúng ta phải nộp sổ sách rõ ràng trong vài ngày tới.”

“Vậy có kịp không?” “Việc do người làm, chúng ta chỉ có thể gắng sức thử xem sao thôi...” Kim Trang Sùng muốn nói lại thôi, chú Năm chưa từng cho thím Năm biết chuyện của công ty, “Yên tâm đi thím Năm, chúng ta làm ăn chân chính, mấy khoản nợ thế này luôn có những sai lầm và thiếu sót, không rõ ràng cũng thường có, biết rõ là được rồi.”


Hà Hâm không quan tâm đến mấy việc này, một là không hứng thú, hai là thật sự không hiểu, “Vậy ông ấy còn phải bị giam thêm hai ngày9nữa sao?”

Kim Trang Sùng gật đầu. Hà Hâm ngẩn ngơ ngồi trên ghế sofa, kéo áo khoác trên người, nói khẽ: “Thím muốn xuất viện, thím muốn nấu chút canh cho ông ấy, cháu có thể nghĩ cách đưa vào cho ông ấy không?” “Cũng được, để cháu thử xem.”

Trong Đội đặc nhiệm Dã Lang.

Cao Kỳ Khâm bước vội vào văn phòng Thủ trưởng, đầu tiên là chào theo kiểu lính, sau đó mới tức giận bất bình báo cáo: “Lão Đại, Viện kiểm sát đã hồi âm, bảo là phải để Kim Bách Minh làm sổ sách rõ ràng thì mới thả người.”

Cố Thành Kiêu nhíu mày: “Ai hồi âm?”

Cao Kỳ Khâm: “Là một cán sự tên là Tôn Tranh.” Cố1Thành Kiêu: “Một cán sự mà cũng có thể đứng ra làm chủ ư?”

Cao Kỳ Khâm: “Tôi cũng không biết phía trên chuyển lời thể nào, tóm lại là bị kẹt ở tên Tôn Tranh này. Lão Đại, có cần tôi ra mặt nói rõ thiệt hơn với Tôn Tranh không?”

Cố Thành Kiêu: “Không vội. Liên quan đến việc trọng đại e rằng phía trên sẽ không cho Tôn Tranh nói rõ tình hình thực tế, để tôi hỏi thư ký Lưu thử.”

Cố Thành Kiêu nhanh chóng bẩm số điện thoại của Lưu Khoa, “Thư ký Lưu, tôi đã nói rõ tình hình của Kim Bách Minh với ống rồi, thời khắc mấu chốt không nên bứt dây đồng rừng, mau thả1Kim Bách Minh ra.” Lưu Khoa thở dài, nói: “Hàn Vĩnh Cửu sống chết không đồng ý. Tôi tranh luận hồi lâu ông ấy mới nhượng bộ, bảo là nểu Kim thị có thể giao ra sổ sách hợp lý rõ ràng thì mới thả người.” Cố Thành Kiêu nổi giận, “Còn có việc này sao?” Lưu Khoa: “Tôi bảo thả người thì Hàn Vĩnh Cửu liền đích thân đến phòng thẩm vấn ngồi, chẳng ai dám động đến ông ta, tôi có thể làm gì được chứ?” Cố Thành Kiêu: “Không có cách nào khác sao? Cưỡng chế thi hành thì sao?” Lưu Khoa: “Các cậu không muốn để lại dấu vết mà, nếu cưỡng chế thi hành thì Kim Bách Minh cũng sẽ nghi ngờ.” Cố Thành Kiêu biết rõ quan trường thối nát, cấp bậc của Lưu Khoa và Hàn Vĩnh Cửu ngang nhau, sớm đã ngầm đầu đá nhiều năm. Lưu Khoa không ngăn được Hàn Vĩnh Cửu, vậy anh chỉ có thể tự mình ra mặt.

Đêm đã khuya, ba người Cố Thành Kiêu, Cao Kỳ Khâm và Lý Bất Ngôn liền thay thường phục đến Viện kiểm sát. Khi bọn họ đi vào phòng thẩm vấn đang giam giữ Kim Bách Minh thì phát hiện một người đàn ông đang ngồi ngủ gật ở giữa lối ra vào. Còn có kiểu canh gác này sao? Nhóm Cố Thành Kiêu nện gót giày ầm ầm xuống sàn để gây chấn động mọi thứ xung quanh. Người đàn ông canh gác bỗng chốc bị đánh thức, vội vàng lau nước bọt dính trên mép, chỉnh sợ quần áo và mũ, xốc lại tinh thần đứng thẳng lên.


“Chủ nhiệm Hàn đâu?” Lý Bất Ngôn tiến lên hỏi.

Người đàn ông nhìn thấy ba người lạ mặt thì tò mò hỏi: “Mấy người ở bộ ngành nào?” Cao Kỳ Khâm khinh bỉ, hỏi bằng giọng không vui: “Anh là ai?”

Anh ta vỗ vào thẻ công tác trước ngực, giọng điệu cũng cực kỳ chẳng lành, “Đèn sáng thế này mà các người không nhìn thấy à?” Lý Bất Ngôn: “...”

Cao Kỳ Khâm: “...”

Cố Thành Kiêu: “...” Cao Kỷ Khâm nhìn kĩ thẻ công tác của anh ta, bừng hiểu ra, “À, hóa ra anh chính là cán sự Tôn - Tôn Tranh. Chúng tôi tìm chủ nhiệm Hàn, ông ấy ở đâu vậy?”

Tổn Tranh chẳng biết bọn họ là ai, nghĩ có lẽ đây là thực tập sinh mới thuê chưa biết quy củ.

Anh ta hỏi ngược lại: “Gì mà hóa ra tôi là Tôn Tranh, cậu đã từng liên lạc với tôi à?”

Cao Kỳ Khâm: “Đúng vậy, vừa nãy tôi mới nói chuyện điện thoại với anh đấy.” Tôn Tranh phản ứng lại, “À, tôi cũng đoán là ba người các cậu.” Tôn Tranh nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, “Tướng tá trông cũng ngon nghẻ đấy, có thể trực đêm chứ?” Cao Kỳ Khâm bối rối bởi anh ta: “Ý anh là sao?”


“Chẳng phải câu hỏi tôi sắp xếp việc trực ban sao? Đi đi, ra ngoài tuần tra hai tiếng rồi về.” Lý Bất Ngôn: “...” Cao Kỷ Khâm: “...” Cố Thành Kiêu: “...” Cao Kỳ Khâm liếc thấy vẻ mặt sốt ruột của lão Đại thì nghiêm mặt nói: “Tôi không muốn nói nhảm với anh. Chủ nhiệm Hàn ở đâu? Chúng tôi muốn gặp ông ấy.” Tôn Tranh khoanh tay trước ngực, hơi hất cằm lên, vênh váo: “Ba vợ của tôi mà các người muốn gặp thì gặp sao?” “Ba vợ? Anh là con rể sống bám ở nhà chủ nhiệm Hàn?” Lý Bất Ngôn hỏi.

Khóe miệng Tôn Tranh giật giật, lộ ra vẻ mặt không muốn thừa nhận, “Con rể thì con rể, nói thêm hai chữ kia làm gì? Người mới của khóa này thật chẳng có phép tắc gì cả. Trước hết các cấu trực đêm ba tháng để tôi xem biểu hiện rồi phân công nhiệm vụ.”

Lý Bất Ngôn: “...” Cao Kỳ Khâm: “...”

Cố Thành Kiêu: “...”

Cố Thành Kiêu thật sự nghe không nổi nữa, trực tiếp đưa thẻ công tác ra, đồng thời nghiêm nghị nói: “Tôi muốn gặp chủ nhiệm Hàn, ngay, bây, giờ!”

Tổn Tranh trợn tròn mắt nhìn ảnh chụp trên thẻ công tác, rồi lại nhìn Cố Thành Kiêu, sau khi xác nhận nhiều lần mới phát hiện mình đã hoàn toàn hiểu lầm: “Cố Cổ Cố Cổ, chào Thủ trưởng” Anh ta run rẩy cúi chào, “Đã muộn vậy rồi, sao ngài lại tới đây?” “Tôi muốn gặp Chủ! Nhiệm! Hàn!” Cố Thành Kiêu lặp lại lần nữa, giọng điệu còn nghiêm nghị hơn lần trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận