Lấy Chồng Quyền Thế



Lâm Thiển hơi ngượng ngùng: “Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá bận rộn, thời gian ở bên cạnh chúng con rất ít. Tuy nhiên chỉ cần anh ấy có thời gian rảnh rỗi là sẽ chơi cùng bọn nhỏ.” “Vậy cũng được rồi. Bắc Bắc rất giống ba nó, sau này chắc chắn cũng là một anh chàng đẹp trai.” “Vâng, chẳng những tướng mạo Bắc Bắc giống ba, tình tình cũng rất giống. Thằng bé vừa cứng cỏi, vừa bộc trực, gặp chuyện gì đều rất bình tĩnh, còn có thể giúp con chăm sóc Nam Nam.” Hà Hầm kéo tiếp một tấm. Tẩm này là ảnh chụp một mình Nam Nam. Khoảng cách chụp khá gần, mặt Nam Nam hiện lên rất rõ nét.

Hà Hâm ngẩn ngơ2nhìn Nam Nam mà vành mắt dần ửng đỏ: “Đây chính là con lúc bé mà, giống con y như đúc.”

Bà vươn tay, khẽ run run vuốt tấm ảnh trên điện thoại: “Lúc mẹ đi, con cũng trạc tuổi Nam Nam bây giờ. Khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt tròn tròn, cái mũi tròn tròn, miệng chúm chím tròn ũm, vô cùng dễ thương. Nhưng mẹ vừa nhìn thấy con thì lại nhớ đến ba con, mẹ rất khó chịu. Thậm chí ban đêm lúc con ngủ say, mẹ đã từng có ý nghĩ bóp chết con.”

Lâm Thiển cả kinh, Trương Hiểu Mạch cũng hoảng hốt. Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Hà Hâm nhắc đến Lâm Húc. Thì ra bà ấy vẫn nhớ Lâm Húc, chẳng qua là không8muốn nhắc đến.

“Mẹ sợ có một ngày mẹ sẽ hại chết con, cho nên mới bỏ con mà đi. Mẹ xin lỗi, con có thể tha thứ cho mẹ không?”


Lâm Thiển rúc vào lòng mẹ, hai tay ôm eo bà, nói: “Mẹ, con không trách mẹ. Thật đấy, cảm ơn mẹ đã cho con sinh mạng này, để con có thể gặp được Cố Thành Kiêu, để con có được hai đứa trẻ đáng yêu hoạt bát. Mẹ, bây giờ con rất hạnh phúc.” Nước mắt Hà Hâm như vỡ đê, có thể thấy được, dường như bà đã buông bỏ không ít những chuyện luôn để trong lòng. “Lần sau đưa Bắc Bắc và Nam Nam đến đây được không? Mẹ muốn ôm bọn nhỏ” “Vâng, bọn nhỏ là chúa phiền, đặc6biệt là cô nhóc Nam Nam. Con bé đúng là một tiểu yêu tinh, nói nhiều không chịu nổi, đến lúc đó mẹ đừng chê chúng ồn ào nhé.” Vẻ mặt Hà Hâm tràn đầy mong đợi: “Có trẻ con nào lại không ồn ào, mẹ thật sự mong mau chóng được gặp bọn nhỏ”

Lương Diệu Thần hủy hợp đồng xong thì thành người vô công rồi nghề. Tào Kim Sinh phẫu thuật rất thành công. Sau khi cắt bỏ hơn phân nửa lá phổi, xem như ông đã khống chế được căn bệnh. Có điều, sau này ông vẫn phải kiểm tra định kỳ, đồng thời phải dưỡng bệnh lâu dài.

Loại bệnh này tái phát cũng không phải số ít. Tào Tuệ Hân quyết định đưa cha già trở về Hải Nam3nghỉ ngơi.

“Sau khi mẹ và ông đi, con trả lại phòng ở đây đi, trở về trường thì cố học cho giỏi, nghe rõ chưa?” Lương Diệu Thần vẫn chưa kể chuyện hủy hợp đồng cho mẹ. Cô ta không biết phải mở miệng nói thế nào, cũng như càng sợ sau khi mẹ biết lại nói lung tung trước mặt hai ông bà nhà họ Cổ.

Lời cảnh cáo dữ tợn của Lâm Thiển vẫn còn lực uy hiếp rất mạnh. “Con là sinh viên, vẫn phải lấy chuyện học làm đầu. Công việc trong giới giải trí đã có Lâm Thiển giúp con xử lý, con đừng quá nóng vội. Cô ấy sắp xếp thế nào thì con cứ làm thế ấy. Có lẽ cô ấy không thể lăng xê con nổi5tiếng như Phương Tiểu Hi, nhưng ít nhất cũng sẽ không hại con.”

Lương Diệu Thần nghe thể thì bỗng nhiên chua xót. Cũng do lòng ghen tị mà cô ta đã làm hại chính mình. Tại sao cô ta lại đi gây hấn với Lâm Thiển chứ?!

“Giới giải trí biến đổi rất nhanh, trong lòng mẹ và ông ngoại con đều rất lo lắng. Con đừng quá nôn nóng thành đạt, vẫn nên bước từng bước vững chắc thì hơn. Có Lâm Thiển giúp, mẹ và ông ngoại cũng rất yên tâm.” “Mẹ, con biết rồi. Mẹ đừng nói nữa, có thấy phiền không vậy?”. “Thể mẹ không nói nữa, con có chuyện gì thì hãy thương lượng cùng Lâm Thiển, biết không?”

“Da.”

Tào Tuệ Hân vẫn không yên tâm, lại dặn dò một câu: “Còn nữa, con đừng dính líu đến tên họ Kim đó nữa, nghe rõ chưa?”

“Biết rồi, biết rồi.” Sau khi Tào Kim Sinh và Tào Tuệ Hân trở về Hải Nam, Lương Diệu Thần không dọn về ký túc xá của trường mà vẫn ở phòng thuê dài hạn của khách sạn như cũ. Tiền Lâm Thiển trả trước cho cô ta cũng đủ để cô ta tạm thời không cần lo lắng chuyện tiền nong. Nhưng cô ta cũng biết miệng ăn núi lở, cô ta phải suy tính cho tương lai của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta mặt dày bấm số điện thoại của Kim Trang Sùng. “Alo, là em.” “Chuyện gì?” Đêm hôm đó ông ta nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của thím Năm nên đã vội vàng bỏ đi. Sau đó xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không rõ lắm. Sau nữa Lâm Thiển cũng không đến tìm ông ta gây phiền phức. Kim Trang Sùng nghĩ, có lẽ Lương Diệu Thần đã giúp ông ta giải quyết hậu quả. Lương Diệu Thần bất chấp tất cả, hỏi: “Đêm đó sao anh lại để Lâm Thiển ở lại một mình trong phòng?”


“Tạm thời có việc gấp, anh không đi không được. Chuyện sau đó là do em giải quyết à?” Lương Diệu Thần chột dạ, bắt đầu thêu dệt câu chuyện. Cô ta nói: “May mà anh đi, lúc sau đột nhiên Cố Thành Kiêu chạy đến khách sạn. Em cũng không biết tại sao chú ấy biết Lâm Thiển ở đâu mà chạy thẳng vào phòng 1808. Lúc ấy, em thấy Cố Thành Kiêu thì sợ gần chết. Sau khi chú ấy vào phòng thì chỉ thấy một mình Lâm Thiển, nên em thuận thế nói xạo là do cô ấy say nên đưa cô ấy lên nghỉ ngơi.”

Trong lòng Kim Trang Sùng nghi ngờ: “Làm sao anh ta biết?” Lương Diệu Thần: “Em cũng không biết. Có thể trước khi Lâm Thiển đến đã nói cho chú ấy biết chăng?”

Kim Trang Sùng cũng không hoài nghi. Dù sao việc theo dõi điều tra là thế mạnh của Cố Thành Kiêu. Trên người Lâm Thiển có gắn mấy thiết bị định vị linh tinh cũng không có gì lạ.

Lương Diệu Thần nói tiếp: “Trong phòng còn có áo khoác của anh. Lúc đó Cố Thành Kiêu không phát hiện ra, may mà em nhanh trí giấu vào túi. Khi nào em trả cho anh được?”

Kim Trang Sùng: “Cảm ơn, một cái áo mà thôi, vứt đi.”

Một cái cớ hoàn hảo bị bác bỏ. Lương Diệu Thần ảo não, vắt óc suy nghĩ lý do gặp mặt.

“Còn chuyện gì nữa?” “Hả... Chuyện là... Em, em, em, em còn có thể tham gia tiết mục show thực tế lần trước anh nói không?”


Kim Trang Sùng: “Anh sẽ liên lạc với Lâm Thiển.” Lương Diệu Thần: “Em, em, em...”

“Sao thế?”

“Cô ấy và em hủy hợp đồng rồi. Tuy rằng chuyện đó được em lấp liếm cho qua, nhưng Lâm Thiển vẫn còn tức giận. Em nghĩ, cô ấy nhất định đoán được gì đó, chẳng qua cuối cùng không có tổn hại nên đã không muốn truy cứu. Thái độ hủy hợp đồng của cô ấy rất cứng rắn, còn nói sau khi thanh toán xong thì sau này gặp mặt xem như không quen biết. Em thật sự không còn cách nào khác, bây giờ em không có việc làm...”

Kim Trang Sùng vẫn còn rất rộng lượng. Một là ông ta đối xử với phụ nữ lúc nào cũng hào phóng. Hai là vì ông ta cũng từng có quan hệ với Lương Diệu Thần. Ba là sau này ông ta trở về suy nghĩ lại, may mà đêm hôm đó không xúc động làm chuyện ngu xuẩn gì với Lâm Thiển, nếu không Cố Thành Kiêu chắc chắn không bỏ qua cho ông ta. Nếu nhỡ chú Năm lại gặp chuyện không may, không phải ông ta sẽ mất hết tất cả sao. Đúng là trong chuyện này, Lương Diệu Thần đã thay ông ta sắp xếp chu toàn. “Không thành vấn đề, anh sẽ báo cho tổ chương trình, lúc đó trực tiếp ký hợp đồng với em là được.” Lương Diệu Thần mừng rỡ: “Vâng, cảm ơn anh.”

“Chỉ là một cái nhấc tay, sau này có chuyện gì thì cứ tìm anh.” “Vâng, em biết rồi, cảm ơn.”

Lương Diệu Thần không hề phát hiện, con đường nói láo tìm chết của cô ta càng đi càng xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận