Lấy Chồng Quyền Thế



“Thật không?” “Tuyệt đối không phải giả.”

Lâm Thiển đột nhiên chỉ vào Cố Thành Kiêu, nghiêm túc hỏi: “Có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không?”

Cố Thành Kiêu liếc mắt đáp lại cô: “Anh muốn ăn bò bít tết cũng không được hả?” Lâm Thiển cười ngây ngô, vừa cười vừa chạy ra ban công, “Đẹp quá! Cách bố trí này hoàn toàn giống với nhà hàng cao cấp. Ồ, còn có nến nữa...” Cô cúi đầu nhìn bộ váy công sở đang mặc, “Giờ em có thể lên lầu thay quần áo khác không?”

Cố Thành Kiêu lại lườm cô, lập tức đè cô ngồi xuống, “Ngồi đi, anh đang đợi ăn. Chú Niên, chú mang thức ăn2lên đi.” Chú Niên lớn tiếng đáp, “Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi thiếu gia dặn dò là mang lên ngay.”

Đúng lúc này, đèn trong phòng khách bỗng tắt ngúm, chỉ còn dãy đèn chiếu sáng lối đi. Ban công thành nơi sáng nhất và đẹp nhất trong toàn bộ ngôi nhà. Ban công được pha lê bao lấy, trần cũng là pha lê, giống như một gian phòng pha lê. Phía trên thì treo đầy chuỗi đèn nhỏ, chùm bong bóng hồng xanh treo trên trần nhà, dây lụa cùng màu rũ xuống. Trên cửa sổ được trang trí bằng bong bóng ghép thành hình trái tim, vừa lãng mạn vừa đẹp mắt. Bàn nhỏ đã được8đối khăn trải bàn mới. Nến, rượu vang, hoa tươi đủ cả, vừa nhìn đã biết người sắp xếp tốn rất nhiều tâm tư.


Lâm Thiển khôi hài nói: “Ừm, em rất thích, nhưng mà em nên cảm ơn anh hay chú Niên?” Cô biết Cố Thành Kiêu không có tâm tư kiểu này, nhiều nhất là tặng hoa hoặc đặt một bữa ở nhà hàng bên ngoài. Anh không nghĩ đến làm như vậy ở nhà đầu.

Chú Niên đứng cạnh đó cười: “Thiếu phu nhân, những thứ này chỉ là dệt hoa trên tấm mà thôi. Tóm lại, người có thể làm cô vui vẫn là thiếu gia.”

Cố Thành Kiêu nhướng mày, hờ, giải thích kiểu này cũng được. Tiếp đó6người giúp việc đưa món ăn lên theo thứ tự. Lúc bò bít tết được mang lên, thịt vẫn còn hơi nóng hôi hổi, chỉ nhìn là đã khiến người ta thèm chảy nước miếng. Lúc này, sắc trời bên ngoài cũng đã tối dần, đèn được điều chỉnh về độ tối, nên cũng đã được thắp lên, đúng là ra hình ra dáng hẳn hoi. Khi món ăn được bế lên đầy đủ, mọi người thức thời rời khỏi, để lại khoảng trời riêng cho hai vợ chồng son.

Cố Thành Kiêu nâng ly rượu, “Mời thiếu phụ xinh đẹp nhất.”

Lâm Thiển không chịu thua kém, nâng ly lên chạm vào ly của Cố Thành Kiêu, “Mời ông chủ đẹp trai3nhất.”

Hai người nhìn nhau rồi bật cười, rượu này vừa đắng lại vừa ngọt ngào. Phía trước còn có nhiều việc để làm, cho nên Cố Thành Kiêu thấy giờ phút này nên bước vào chủ đề chính.

“Anh thấy em dạo này cũng không bận lắm.” “Ừ, studio của bọn em chỉ có một mình nghệ sĩ Tiểu Hi. Giờ cô ấy còn đang trong giai đoạn điều chỉnh, không có thông cáo, nên bọn em cũng không bận lắm. Công việc chủ yếu hiện giờ của bọn em là sàng lọc các loại kịch bản, game shows này nọ giúp cô ấy. Nếu cô ấy vừa ý thì lúc bọn em bàn bạc giá cả với đối phương, bàn xong5thì ký hợp đồng, bàn không được thì tiếp tục tìm nơi khác.”

“Em thích công việc của trước đây hay hiện giờ?”

“Trước đây, tất cả đều phải bắt đầu từ con số 0, phần lớn là em tìm người ta, lượng công việc rất nhiều, thân thể mệt hơn cả tinh thần. Bây giờ đều là người khác tìm tới cửa, lượng công việc tương đối ít đi, nhưng giới giải trí rất phức tạp, tinh thần mệt hơn thể xác. Em không nói được thích cái nào hơn cái nào, mỗi cái đều có tính khiêu chiến, em thích khiêu chiến.”

“Ừ, những người em tiếp xúc bây giờ quả thật rất phức tạp. Anh cũng không biết em sẽ gặp những người gì nữa.” Lâm Thiển biết chắc chắn anh đang lo cho cô, đặc biệt là cái người Kim Trang Sùng này. Ông ta luôn có ý đồ với cô, cô cũng hiểu nổi lo lắng của anh.


“Anh muốn nói Kim Trang Sùng?” Cố Thành Kiêu muốn phủ nhận, thật ra người anh muốn nói là Hà Hâm và Trương Hiểu Mạch. Nhưng Lâm Thiển giải thích không để ý gì, “Em nói cho anh một bí mật, nếu bí mật này được công khai thì Kim Trang Sùng sẽ không còn tâm trạng ảo tưởng đến em nữa.”

“Cái gì?” “Em và ông ta có quan hệ thân thích gián tiếp, theo vai vế thì em phải gọi ông ta một tiếng anh. Ông ta có cầm thú cũng không đến mức ra tay với em gái mình đâu?!”

Lúc này Cố Thành Kiêu đã đoán được bí mật cô muốn nói là chỉ cái gì rồi, thậm chí trong lòng còn vui mừng thanh thản. Cô không nói ắt có lý do của mình, anh sẽ không ép, nhưng nếu cố tự động nói ra thì anh càng vui vẻ hơn. Cố Thành Kiêu tỏ ra dáng vẻ rất vui lòng lắng nghe, “Hả? Sao em nói thế?”

Lâm Thiển cắt miếng thịt bò bỏ vào miệng, cô chần chừ trong chốc lát rồi quyết định nói ra.

“Thật ra em luôn tìm cơ hội muốn nói với anh. Chẳng qua hàng ngày anh đều bận cả, về nhà đã là nửa đêm rồi. Có lúc đợi anh rồi em ngủ quên luôn, nên em vẫn chưa có cơ hội nói cho anh biết.”

Lâm Thiển bồn chồn, vừa ăn vừa cẩn thận quan sát những thay đổi trên mặt của Cố Thành Kiêu, “Anh còn nhớ tiệc đấu giá từ thiện của châu báu XIN không?”

“Hôm đó nếu không xảy ra chuyện với Phan Khả Vận, có lẽ em đã nói với anh rồi. Em đi là vì người sáng lập châu báu XIN, anh biết điều này đúng không? Người sáng lập châu báu XIN tên là He Xin, cùng âm với tên mẹ em, anh biết không?”


“Em nói cho anh hay, hôm đó chẳng những em gặp được bà ấy, còn xác nhận thân phận của bà ấy nữa. Bà ấy là mẹ em. Anh đừng kinh ngạc quá, đến cả em cũng thấy thật bất ngờ mà. Bà ấy không những là người sáng lập châu báu XIN tiếng tăm lừng lẫy mà còn là vợ của nhà giàu số một Kim Bách Minh nổi tiếng.”

Cố Thành Kiêu không thay đổi sắc mặt, vẫn bình thản như cũ. Chẳng qua nếu anh không biết chuyện này trước đó thì cũng sẽ có vẻ mặt thế này thôi.

Lâm Thiển đã quen với khuôn mặt trầm tĩnh của anh nên vẫn nói tiếp, “Nhưng hình như mẹ có điều bí ẩn gì đó, nên em và mẹ cũng không lưu lại số điện thoại của nhau. Bình thường nếu muốn liên hệ thì em và mẹ đều nhờ dì Mạch. Dì Mạch hiện là tổng phụ trách của châu báu XIN, Trương Hiểu Mạch. Bà ta là bạn thân từ nhỏ của mẹ, cũng là bà ta nói với em những chuyện về mẹ.” Tiếp đó, Lâm Thiển kể với Cố Thành Kiêu tình hình thực tế của Hà Hâm mà cô biết.

“Bây giờ thật sự em không trách mẹ, chỉ mong mẹ có thể khỏe mạnh. Em nhìn ra được Kim Bách Minh rất thương mẹ. Em nghĩ có lẽ mẹ băn khoăn về Kim Bách Minh nên mới không muốn đường hoàng nhận em. Em hiểu điều đó, giờ em cũng hơi sợ. Anh phải nói thật với em, Kim Bách Minh có thật sự là doanh nhân chính phái không? Ông ta có nguy hiểm không?”

Cố Thành Kiêu không trả lời trực tiếp: “Trước mắt, Kim Bách Minh và Kim Trang Sùng là doanh nhân chính phái.” Trước khi chưa tìm được chứng cứ tội phạm, chưa định tội, họ vẫn là doanh nhân chính phái.”

Lâm Thiển cảm thấy lời nói của Cố Thành Kiêu có ý gì đó, “Có phải anh không được nói chi tiết không?” “Mong em hiểu.” Lâm Thiển gật đầu, “Ừ, chỉ cần anh không phủ định hoàn toàn Kim Bách Minh là em an tâm đôi chút rồi. Nếu ông ta có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ thì đã đủ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận