Lấy Chồng Quyền Thế



Hắn ta nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh lại hét to, “Liên quan gì đến các người? Con các người không bị thương, tất nhiên các người có thể châm chọc rồi.” “Thật là một tên điên. Đi thôi đi thôi. Chúng ta đi mau đi.”

“Chúng ta cũng đi thôi, không cãi với chó điên” Các phụ huynh vội vàng dẫn con mình ra khỏi lớp học. Ba cô giáo cũng bị dọa không nhẹ, một cô giáo len lén chạy ra khỏi lớp học đi gọi hiệu trưởng. Lâm Thiển liếc mắt nhìn người bạn nhỏ đứng phía sau người đàn ông. Hóa ra là Đại Béo, đúng là cha nào con nấy. Bình thường Đại Béo hoành hành ngang ngược ở nhà trẻ, ắt hẳn có liên quan đến sự giáo dục của gia2đình rồi.

Quả thật trên mặt Đại Béo lồ lộ một vết cào rớm máu, nhìn thấy khá rõ. Nét mặt Đại Béo cũng dữ dằn, hai tay cậu bé chống nạnh, ra vẻ “Để ba tao đánh chết bọn mày”. “Còn mấy người nữa.” Hắn chỉ vào các cô giáo rống lên, “Tôi gửi con đến nhà trẻ, sao các cô không trông nom? Lúc thì bị thương chỗ này, khi thì bị thương chỗ kia, trẻ con đánh nhau mà các cô mặc kệ à? Tôi nhìn các cô lâu rồi, có tin tôi kiện các cô không?!”

Cô giáo vô cùng oan ức, giải thích: “Ông Tốn, là vì con ông luôn bắt nạt những bạn khác. Con ông bị thương, thì các bạn khác còn bị nặng hơn. Những phụ huynh có con bị thương8cũng chưa bao giờ lên tiếng.” “Vết thương nhỏ dĩ nhiên không sao, đụng đầu là rất bình thường, không phải là tôi không hiểu. Nhưng bị thương đến thế này thì chính là chuyện lớn.” Hắn ta quay đầu nhìn Lâm Thiển chằm chằm, dữ tợn chỉ tay vào cô nói: “Con hư đốn, cha mẹ càng hư đốn hơn. Cô là mẹ nó, tôi bạt tai nó hai cái trước mặt cô, xem cô đau lòng hay không!” Nói rồi hắn ta quả thật tiến đến, đưa tay muốn chộp lấy Bắc Bắc.


Lâm Thiển che cho Bắc Bắc, các cô giáo cũng bước đến ngăn cản. Nhưng ngoài dự định, Bắc Bắc đứng sau được mẹ che chở còn bình tĩnh hơn những người khác, tỉnh táo nói: “Mẹ, là Đại Béo giật mạnh đuôi6tóc của em. Con cản bạn ấy, cho nên mới không cẩn thận làm mặt bạn ấy bị thương.”

Nam Nam nãy giờ vẫn ngồi một chỗ, tóc tai rối bù. Từ nãy giờ cô bé vẫn khóc, chỉ là không khóc thành tiếng. Lâm Thiển nhìn thấy thì đau lòng, chẳng qua bây giờ không cách nào đi qua dỗ dành Nam Nam được. Cô nghiêm nghị hỏi: “Bắc Bắc, không phải con chối tội mà nói dối đó chứ?”

Bắc Bắc lắc đầu một cái, “Con không nói dối. Là Đại Béo bắt nạt em trước. Em đau đến phát khóc, con nói bạn ấy buông tay ra mà bạn ấy không buông, cho nên con mới ra tay.”

Cô giáo cũng xác nhận: “Hôm qua Đại Béo cắt tóc Oánh Oánh, ngày hôm kia thì đổ hộp3màu nước lên đầu Tiểu Như. Hôm nay tôi cũng thấy bé túm đuôi tóc Nam Nam không chịu buông ra. Tôi còn chưa kịp đi qua ngăn bé thì Bắc Bắc đã ngăn lại. Tôi đã kể với ông Tồn, nhưng Đại Béo không nhận, ông Tôn cũng không nghe, chỉ muốn đánh Bắc Bắc.” Cô giáo cũng mặc kệ, gặp phải phụ huynh không biết phải trái, đừng nói đến chuyện tố cáo với hiệu trưởng, dù có tố cáo lên Phòng Giáo dục thì cô cũng vẫn nói như vậy.

Hắn chỉ tay vào cô giáo, tức giận quát to: “Con tôi bị thương như vậy, cô không thấy hả? Cô là cô giáo mà lại thiên vị vậy sao? Không những mắt cô mù, mà cả lương tâm cô cũng mù luôn rồi. Chờ5đấy, tôi nhất định sẽ kiện các người lên Phòng Giáo dục, để xem các cô gánh nổi không?”

Rốt cuộc Nam Nam không nhịn được, khóc òa lên, “Mẹ, con sợ, mẹ, con sợ...”

Lâm Thiển nghe thấy như tan nát cõi lòng, vội vàng bước đến ôm lấy con gái, “Đừng sợ, mẹ ở đây, ba cũng sắp đến rồi.”


Bình thường tuy Bắc Bắc lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng lúc quan trọng, cậu bé thường là người can đảm bình tĩnh nhất. Thấy em gái khóc, mẹ bị mắng, các cô giáo cũng bị oan ức nhiều, tinh thần trọng nghĩa trong xương tủy cậu bé bộc phát ra.

Cậu bé vọt đến trước mặt người đàn ông, lớn tiếng cất giọng trong trẻo trẻ con lên nói: “Chú, chú như vậy là không biết phải trái, khó trách Đại Béo cũng không biết đúng sai. Chú nên dạy Đại Béo dũng cảm nhận lỗi chứ không phải đổ lỗi cho người khác. Mặt Đại Béo bị thương là do cháu cào rách, cháu sai rồi, cháu xin lỗi. Nhưng Đại Béo cũng phải nói xin lỗi em gái cháu, còn phải nói xin lỗi với tất cả các bạn nhỏ bị bạn ấy bắt nạt.” Lâm Thiển ôm con gái, thấy dáng vẻ con trai ra mặt vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Các cô giáo cũng thầm cổ vũ cho Bắc Bắc. Bắc Bắc nói ra đúng những gì các cô không dám nói.

Đại Béo nghe xong có chút sợ, nói: “Ba, con không muốn nói xin lỗi, con không sai, con không muốn nói xin lỗi.” Không ai muốn mất mặt trước mặt con mình cả, hắn ta cũng không muốn mất thể diện trước mặt nhóc con này. Hắn đẩy mạnh Bắc Bắc mắng: “Thằng oắt này, không dạy dỗ mày một chút thì mày không biết tạo lợi hại thế nào.” “Bắc Bắc!” Lâm Thiển thật sự không có phép phân thân, “Ông thư dám đánh người xem!” Người đàn ông nghe thấy lại càng nổi cơn thịnh nộ, quay đầu lại nói với con: “Đại Béo, con nhìn cho kĩ, sau này có người bắt nạt con, con cứ bắt nạt lại như vậy.”

Dứt lời, hắn thuận tay cầm một chiếc ghế nhỏ lên, đập xuống đầu Bắc Bắc. Ghế nhựa ở nhà trẻ tuy nhỏ, nện vào người chưa chắc đã đau, nhưng làm vậy với trẻ con là không được. Cô Dương chủ nhiệm lớp thấy vậy liền không hề nghĩ ngợi, lao thẳng đến ôm lấy Bắc Bắc. “Bốp” chiếc ghế nện vào lưng cô giáo Dương. Tên đàn ông thầy cô giáo che chở cho Bắc Bắc liền liên tiếp đập mạnh hơn, vừa đập vừa mắng: “Cả cô giáo cũng đáng đánh, không công bằng nên bị đánh, đánh đến khi nào công bằng mới thôi!”

Đại Béo đứng bên cạnh nhảy cẫng lên vỗ tay, “Ba thật là giỏi, ba thật lợi hại. Ba, đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ đi!” Nam Nam khóc to hơn, Bắc Bắc thầy cô giáo Dương bị đánh thay mình mà nước mắt cũng chảy ròng ròng, “Cô giáo Dương, cô Dương, đừng đánh cô Dương, đừng đánh...”


Lâm Thiển đặt Nam Nam xuống, lập tức chạy đến can ngăn, “Đừng đánh, còn đánh nữa tôi báo cảnh sát.” Một cô giáo khác còn trẻ, mới tốt nghiệp, cũng bị dọa không dám tiến lên. Cô lùi lại chỗ ngồi, ôm lấy Nam Nam, che kín mắt cô bé. Cả người cô cũng phát run.

Lâm Thiển nhanh tay nhanh mắt khống chế cổ tay hắn, “Đừng đánh nữa!”

Dù sao hắn ta cũng là đàn ông, sức mạnh lớn hơn phụ nữ nhiều. Hắn ta vung mạnh tay, chân ghế sượt qua cằm Lâm Thiển. Cơn đau nhức từ dưới cằm truyền lên, Lâm Thiển lấy tay che cắm nhưng không cầm được máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay.

Đúng lúc này hiệu trưởng Trường chạy đến, thấy vậy liền hô lớn: “Dừng tay, mau dùng tay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận