Lấy Chồng Quyền Thế



""/ Chơi đùa cả ngày, buổi trưa cũng không ngủ, ăn tối xong bạn trẻ liền lần lượt lăn ra ngủ

Lâm Du cầm khăn lông ấm nhẹ nhàng lau mặt cho Tiểu Nguyệt Lượng

Cố Đông Quân đi tới, nhẹ giọng nói: “Đừng lau, ngộ nhỡ làm con thức giấc thì nó sẽ khóc đấy.” “Lúc này con bé đã ngủ say rồi, lau nhẹ nhàng sẽ không sao đâu

Nó chơi đến nỗi thật sự quá bẩn.”

Cố Đông Quân cưng chiều nhìn con gái ngủ say và dịu dàng nhìn vợ

Họ là người quan trọng nhất trong đời anh.

“Anh ngẩn ngơ gì vậy, đến phụ em một tay đi

Anh từ từ nghiêng người con bé qua, em muốn lau lưng cho nó.”

“Được.”

Thế là, vợ chồng hợp tác, phối hợp ăn ý, rất nhanh2đã lau sạch người cho con gái

Nhìn con gái trắng trẻo mũm mĩm ngủ say, trong mắt Cố Đông Quân đầy vẻ dịu dàng, đôi mắt giống như ngập nước, ôn hòa mà vui vẻ

Anh cẩn thận nâng bàn chân nhỏ xíu của con gái áp lên mặt mình, nhìn cô bé thế này, nhìn mãi cũng không chán.

Lâm Du mỉm cười trêu anh: “Bàn chân của con gái anh thơm vậy sao?” Cố Đông Quân cũng cười, “Ừm.” “Có phải con gái điịcũng thơm không?” Cố Đông Quân liền giơ tay nhéo má cô, “Nghịch ngợm” Hiếm khi nào đi chơi, chồng và con đều ở đây, lại có người thân bạn bè đồng hành, Lâm Du nhanh chóng quên đi những cảm xúc tồi tệ, vui vẻ và cười7nhiều hơn

Cố Đông Quân thấy cô như thế, trong lòng cũng tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Anh có lo lắng về kết quả xét nghiệm máu không?” Lâm Du chủ động nhắc tới.

“Kết quả vẫn chưa có, lúc nào anh cũng lo, nhưng anh sẽ cố gắng không nghĩ tới

Sức khỏe anh rất tốt, không cảm thấy có triệu chứng trúng độc

Tiểu Nguyệt Lượng cũng ăn uống ngủ nghỉ bình thường, dù ăn nhầm cái gì thì cũng là vấn đề nhỏ

Anh chỉ lo cho em, em nhìn em gần đây đi, cả đêm không ngủ được, còn hở chút là khóc, phần lớn là ăn phải gì đó không nên ăn rồi.”

Lâm Du hoài nghi nhỏ giọng nói: “Người chịu trách nhiệm nấu ăn cho nhà chúng ta là Tiểu9Cúc.”

“Đúng vậy, anh cũng để ý tới

Lúc trước cũng có lúc em không ngủ được, ban đêm trông con khó tránh khỏi đôi khi không ngủ đủ giấc, nhưng sau khi Tiểu Cúc vào nhà chúng ta thì chứng mất ngủ của em ngày càng trở nên nặng hơn

Em bắt đầu không ngủ được cả đêm.”

Lâm Du cảm thán: “Không ngờ cô ta còn quá trẻ mà lòng dạ lại ác độc như thế

Em đúng là ngu xuẩn, vậy mà không nhìn thấu cô ta.” “Tiểu Cúc cũng được xem như một nửa người quen, dì Lưu - mẹ của cô ta đã làm bảo mẫu bên cạnh mẹ anh hơn mười năm

Lúc nào bà ấy cũng giữ phép tắc, chúng ta tin tưởng dì Lưu nên dĩ nhiên không đề5phòng Tiểu Cúc

Anh đoán chắc Tiểu Cúc đã nghe dì Lưu kể rất nhiều chuyện về gia đình chúng ta

Con gái mới lớn mà, tầm nhìn nông cạn, vừa đến thành phố lớn, gặp nhiều cám dỗ như vậy ắt sẽ đắm chìm

May mà chúng ta đã sa thải cô ta.”

Về việc Tiểu Cúc thuê phòng khách sạn dài hạn, anh không nói với cô, nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền não cho cô mà thôi.

“Sau này cô ta là cô ta, chúng ta là chúng ta, từ nay không qua lại nữa

Dù cô ta có ý định ác độc với chúng ta nữa thì cũng không hại được chúng ta.”

Lâm Du gật đầu, “Em nghĩ cô ta cũng không muốn hại chết cả nhà chúng ta đâu

Mọi người đều3nói trên người em có mùi thảo dược, có lẽ chỉ một mình em ăn phải thứ đó thôi.” “Mùi gì?” Cố Đông Quân lại gần ngửi, “Anh không ngửi thấy.” “Em cũng không ngửi thấy.” “Đừng lo, dù trúng độc cũng sẽ có cách giải độc, may mà đang làm kiểm tra

Chúng ta hãy ngủ một giấc, ngày mai sẽ có kết quả.” “ům.”

Có thể là do ở ngoài nên tâm trạng thoải mái, hoặc cũng có thể không còn bị Tiểu Cúc đầu độc nữa nên tối nay Lâm Du ngủ rất say.

Cùng lúc đó, Lam Cúc vẫn đang thu dọn đồ đạc ở khách sạn Kim Huy

Lúc rời khỏi nhà họ Cố, cô ta không mang theo nhiều đồ, tất cả tài sản chỉ gói gọn trong cái vali hành lý nho nhỏ.

Có điều, chị Tiểu cho cô ta ba vali quần áo cũ

Tuy nói là quần áo cũ nhưng chỉ mới mặc một hai lần, rất nhiều bộ còn chưa cắt tag, vẫn còn mới nguyên

Đây đều là quần áo mà Lâm Tiêu thải ra hằng năm, chuẩn bị vứt thùng rác.

Nhưng đối với Lam Cúc mà nói, cô ta dường như có được cả thế giới, cười không khép miệng được

“A lô, chị Tiêu, em đã đến ở rồi, chỗ này rất tốt

Còn nữa, em cũng nhìn thấy quần áo rồi

Em thích lắm, thật sự cảm ơn chị vô cùng.” “Cũng không phải thứ gì đáng tiền, chị nghĩ vứt đi thì tiếc quá

Em thích là được rồi.”

“Em cực kỳ cực kỳ thích luôn ạ, với lại cái nào cũng đẹp

Chị Tiêu, chị thật sự tốt với em quá.” “Thế này mà tốt với em sao?” “Vâng ạ, chị chẳng những sắp xếp chỗ ở cho em, mà còn cho em quần áo để mặc

Mẹ em cũng không tốt với em như vậy, chị thật sự là đại ân nhân của em đấy ạ.”

“Ha ha, vậy em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chị dẫn em đi mua thêm vài bộ mới.” “Hả? Còn mua nữa ạ? Thôi bỏ đi, chỗ này đã đủ cho em mặc rồi, hơn nữa cái nào cũng vừa người.” “Dù sao mấy cái đó cũng là quần áo cũ, dù còn mới thì tất cả cũng lỗi thời rồi

Sau này em còn phải làm ngôi sao lớn, không thể tùy ý như vậy

Mấy ngày nữa chị sẽ dẫn em đi gặp một nhà đầu tư phim điện ảnh, chỉ cần ông ấy thích em, bằng lòng dùng tiền lăng xê em, vậy thì bước đầu tiên để trở thành ngôi sao của em đã thành công.”

Trong mắt Tiểu Cúc đầy vẻ chờ mong, đây là chuyện cô ta chưa từng gặp được trong đời, “Thật sao? Em thật sự có thể trở thành ngôi sao lớn sao?”

“Dù em không tin mình thì cũng phải tin vào ánh mắt của chị chứ

Em trời sinh phải làm ngôi sao lớn, chỉ là em thiếu cơ hội thôi

Nhà đầu tư đó rất quan trọng, thế nên em nhất định phải ăn diện thật đẹp đi gặp ông ấy, tranh thủ cơ hội tốt để ra mắt.” “Vâng vâng vâng, em tin chị, chị Tiêu.” “Tiểu Cúc, chờ chị thành lập công ty xong, em sẽ là nghệ sĩ đầu tiên chị ký hợp đồng

Chị biết em tốt với chị, chị nhất định sẽ lăng xê em trở nên nổi tiếng.”

“Vâng vâng vâng.”

Lâm Tiêu vẽ cho Tiểu Cúc một cái bánh thật lớn, mà người chưa có nhiều kinh nghiệm sống như Tiểu Cúc cứ thể đắm chìm trong giấc mộng ngôi sao, trở thành công cụ trả thù của cô ta.

Một tháng trước, Tiểu Cúc mới đến làm đi theo Lâm Du đến siêu thị mua thức ăn.

Vì cô ta vừa tới, nên Lâm Du dẫn cô ta đi dạo quanh siêu thị và cửa hàng gần nhà để cô ta làm quen một chút

Lâm Du vừa đẩy Tiểu Nguyệt Lượng vừa giới thiệu, “Đây là siêu thị lớn nhất gần đây

Đồ ăn và rau quả lúc nào cũng khá tươi mới

Mấy siêu thị nhỏ phía ngoài cư xá chỉ có trước tám giờ sáng là tươi thôi, còn sau tám giờ toàn là đồ người ta chọn còn sót lại.” “À vâng, em nhớ rồi.”

“Nhà chúng ta có bốn miệng ăn, cho nên không cần phải mua nhiều trong một lần

Mỗi ngày đi mua một lần thì đồ ăn mới tươi

Đây là yêu cầu duy nhất về đồ ăn của ông Cổ, bất kể món gì cũng không được để thừa lại, mỗi bữa phải nấu đồ mới.”

“Vâng, được ạ.” “Gia đình chị cơ bản không ai kén ăn, cho nên em cứ mạnh dạn mà mua, không cần phải dè dặt đâu.”

“Vâng ạ.”

Đang giới thiệu thì đột nhiên có một khuôn mặt quen thuộc đi tới, Lâm Du lập tức vẫy tay chào hỏi đối phương, “Chị, trùng hợp vậy, chị cũng đi mua thức ăn hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui