Lấy Chồng Quyền Thế





Phó Bạch Tuyết nhe răng, đột nhiên vui vẻ hỏi: “Ể, anh tỉnh rồi?” “Ừ, tỉnh lâu rồi, thấy cô ngủ say nên không gọi cô.” “Anh cảm thấy thế nào rồi?” “Chắc là thoải mái hơn cô lúc này một chút.” Phó Bạch Tuyết cười gượng, “Một lát nữa tôi sẽ đỡ hơn.” Trác Việt chỉ đống quả dại ít ỏi bên cạnh tay mình, “Ngon lắm, may mà có cô, cảm ơn cô.” “Đừng khách sáo, bên đầm nước có rất nhiều, giơ tay là lấy được.” “Còn cả chuyện của đám người truy bắt kia nữa, cảm ơn cô.” “Ha ha, anh nói thế làm tôi ngại quá, đâu cần cảm ơn nhiều thế chứ.” “Mạng của tôi là do cố cứu.”3“Thể anh ghi nhớ trong lòng là được rồi, đừng cứ nói ngoài miệng thể.”

Hai chân Phó Bạch Tuyết dần dần đỡ hơn, cô chầm chậm giẫm xuống đất, cử động là có thể cựa quậy được, nhưng lòng bàn chân giống như đang có hàng vạn con kiến đang cắn nên vừa tể vừa thấy châm chích.

“Phải rồi, chúng ta không thể ở lại nơi này lâu được

Tối hôm qua bọn chúng không tìm được của động nên đã đi dọc theo hạ du xuống rồi

Nếu ở vùng hạ du vẫn không tìm thấy anh thì chúng sẽ quay lại tìm tiếp

Ban ngày rất dễ dàng phát hiện ra nơi này, nếu bị phát hiện thì chúng ta không chạy được đâu.”.

Trác Việt gật2đầu, thử ngồi dậy

“Ê, anh muốn làm gì hả?” “Đổi thuốc.”

“Tôi giúp anh, anh từ từ thôi, cẩn thận coi chừng rách miệng vết thương.” Nói rồi Phó Bạch Tuyết dịch qua, mặc dù gan bàn chân vẫn còn cảm thấy tê tê, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi, không ảnh hưởng đến hành động


Cô ngồi lên hòn đá bên cạnh, từ từ đỡ Trác Việt dậy, sau đó gỡ từng phiến lá ra

Nói ra cũng thấy quái lạ, phiến lá dán lên cơ thể anh ta, hôm qua vẫn còn mới xanh mơn mởn, bây giờ đã đổi sang nửa trong suốt, còn có thể thấy rõ ràng từng đường gân lá bên trong

Phó Bạch Tuyết tò mò hỏi: “Chuyện này là sao thế?”

Trác1Việt: “Loại lá này có thể làm thuốc, công dụng lớn nhất là thanh nhiệt giải độc, giã nát ra rồi đắp lên ngoài vết thương là có thể ngừa nhiễm trùng, phơi khô thì có thể dùng như lá trà ngấm trà uống, thanh nhiệt hạ hỏa trị táo bón.”

Phó Bạch Tuyết: “Nói như thế thì cái lá to này chính là đồ quý hiếm rồi.” Trác Việt: “Có thể nói thế, loại lá này có thể làm thuốc tốt để trị bệnh cứu người, chế thành thảo dược bán rất đắt, cũng chỉ có ở đây thì cô mới dùng không hết.”

Phó Bạch Tuyết nhìn những phiến lá lớn, vừa làm đệm vừa làm chăn, lại còn làm đệm ngồi của mình, đúng1là phung phí của trời.

Tháo từng phiến lá đã chuyển sang nửa trong suốt ra, có những phiến lá mục nát đã dính sát vào da thịt của vết thương, chất lỏng nát nhừ đó đặc sền sệt giống như keo dán dính vào vết thương, cho nên phải đổi thuốc ngay

“Có phải cần rửa sạch lá đã nát trên miệng vết thương đúng không?”

“Đúng.”

Phó Bạch Tuyết hơi run tay, cô phải trực tiếp dùng tay rửa sạch chỗ bã lá và thịt thối đó nên hơi sởn da gà

Đây là hành vi bài xích bản năng của cơ thể, cô không kiểm soát được

Trác Việt như đã thấy cô đang sợ, “Tôi tự làm.”

“Đừng, anh không thấy rõ sao làm được?” Phó Bạch Tuyết1liều mình đi tới, chứng sợ máu cô còn có thể trị hết, còn cái gì không thể được chứ? Không có chuyện gì quan trọng hơn so với sự sống và cái chết

“Anh đợi một lát, tôi đi rửa tay, tiện thể lấy nước lại đây.”

“Được.”

Phó Bạch Tuyết chạy đến bên đầm nước rất nhanh

Cô rửa mặt, bẻ hai nhánh dây leo rồi xoắn thành dây thừng mảnh để buộc mái tóc rối loạn ra sau đầu

Đầm nước tĩnh lặng giống như tấm gương, cô soi mình trong đó, rửa sạch vết bùn nhơ bụi bẩn trên mặt, sau đó thắt dây thừng mảnh để buộc tóc thành hình nơ bướm


Cô rửa tay tỉ mỉ, chà xát ba bốn lần mới cảm thấy ổn, phải trực tiếp dùng tay chạm vào miệng vết thương của Trác Việt nên phải rửa tay sạch một chút

Rất nhanh sau đó, Phó Bạch Tuyết lấy nước về, “Tôi về rồi, về rồi.”

Trác Việt đang chịu đựng sự đau đớn khi vết thương lại xé rách lần nữa, vết thương vỡ ra rồi phải lại chịu đựng sự ăn mòn của chất dịch của thảo dược, khiến tinh thần sức lực của anh ta lại hồi phục hơn một chút, lại một lần ăn phải chịu sự đau đớn khôn cùng.

Anh ta nghe tiếng quay đầu lại trong lúc mơ hổ thì nhìn thấy một cô gái quen thuộc nhưng lại không quá quen thuộc đang chạy về phía mình.

Cô gái buộc tóc đuôi gà, khuôn mặt lộ ra rõ ràng

Làn da trên gò má cô trắng như tuyết, thật giống như cái tên của cô – Bạch Tuyết

Gò má cô ửng hồng, lông mi và những lọn tóc rối bên tai vẫn còn ướt, với dáng vẻ này của cô cho dù quần áo lam lũ cũng không ngăn được sức sống bừng bừng, đó là khí thế của tuổi trẻ, đó là vẻ xinh đẹp yêu kiều

Khoảnh khắc đó, Trác Việt mê mẩn nhìn, nhất thời quên mất đau đớn của cơ thể.

Phó Bạch Tuyết hớt ha hớt hải chạy tới

Lần này cô vặt phiến lá rất to, nước múc được cũng nhiều hơn, “Anh có thể cầm được không? Anh còn sức để cầm không?” “Vẫn còn.” Trác Việt cầm lấy nước, bất giác chạm phải ngón tay của cô, chợt cảm thấy tê dại giống như bị điện giật, anh ta vội vàng quay đầu đi

Phó Bạch Tuyết đã chuẩn bị xong, cô chuyên tâm tập trung nhìn vào vết thương của Trác Việt rồi hỏi: “Tôi phải ra tay rồi đó?”

Phó Bạch Tuyết ổn định hơi thở, giơ tay gỡ từng bã lá trên miệng vết thương Trác Việt

“...” Trác Việt cắn chặt môi, có thể thấy tốc độ từng giọt mồ hôi đang ứa ra trên trán và lưng anh ta


Phó Bạch Tuyết vốn rất kháng cự làm chuyện này, cô có bệnh sợ máu, còn có chứng ở sạch thái quá, do đó kiên quyết không đồng ý kế thừa y bát của cha

Cha lại kiên quyết bắt cô học y, lúc điền nguyện vọng đại học, hai cha con cũng vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với nhau, cuối cùng hai bên đều thỏa hiệp nhường nhau một bước, cô đã báo danh chuyên ngành kỹ thuật hình ảnh y học

Từ nhỏ cô đã sợ bẩn, lại càng sợ máu hơn, nhưng trải qua mấy ngày này, chẳng những chứng ở sạch thái quá đã chữa khỏi, ngay cả bệnh sợ máu cũng không còn nữa

Cô còn có thể dùng tay không đổi thuốc, nếu về nhà kể cho mẹ nghe, chắc chắn mẹ sẽ không tin

Cô nhanh chóng rửa sạch bã lá và thịt thối ở miệng vết thương, động tác của cô càng nhanh thì thời gian anh ta chịu đau đớn càng ngắn.

“Vẫn đắp thảo dược giống thế này hả?”

“Đúng vậy, dùng miệng nhai nát, enzym trong nước bọt có thể thúc đẩy hiệu quả của thuốc.” “Ừm.” Phó Bạch Tuyết gật đầu, lấy nửa phiến lá nhét vào miệng, nhanh chóng nhai nát, “Ui, đắng quá...” Mùi vị đắng này làm cô run rẩy, đẳng tới mức làm cô bất giác chau mày nhăn mặt.

Trác Việt hơi ngại ngùng: “Thật ra tôi có thể tự nhai được.” Phó Bạch Tuyệt khoát tay bảo anh ta đừng nhúc nhích, cô đã bị đắng đến nỗi không nói nên lời, cô vội vàng nhổ ra rồi đắp vào miệng vết thương Trác Việt.

“Ui...” Vì hơi đột ngột nên anh ta đau đến nghiến răng.

Một người đứng đến nghiến răng, còn một người thì đau phải nghiến răng, ngay lúc đôi mắt hai người họ chạm vào nhau, họ không hẹn mà cùng nhau bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận