Lấy Chồng Quyền Thế

Luật sư gật đầu, kính cẩn đẩy tài liệu đến trước mặt Lương Thiên Kiều.

Tào Tuệ Hân nhìn những thứ này thì lạnh lùng cười nhạo một câu: “Giả vờ cái gì? Lương Thiên Kiều, tôi còn không biết ông thể nào sao? Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi chứ?” Lương Thiên Kiều vẫn mặc kệ3bà ta, mặt vô cảm nói: “Dựa theo luật pháp ở đây, tội của bà phải ngồi tù ít nhất ba năm.”

“Đừng có dọa tôi, tôi không sợ đâu!” “Nếu như bên bị hại khởi tố bà, có thể sẽ còn tăng thêm hai năm.” Lương Thiên Kiều ngừng lại, bổ sung thêm: “Cũng may bây giờ phía người bị2hại không có ý khởi tố bà.”

“Có cho nó cũng không dám, là bọn chúng báo cho ông đến cứu tôi?” Lại bị cắt lời, trong lòng Lương Thiên Kiều không vui, nhưng vẫn tiếp tục nói như thể không có việc gì: “Có thể bảo lãnh, nhưng điều kiện bảo lãnh khá khó khăn, ngoại trừ chi trả khoản2tiền bảo lãnh đắt đỏ, còn cần phải nộp các loại giấy tờ liên quan đến hộ chiếu của bà, còn phải đảm bảo bà đang chăm sóc con gái trong bệnh viện...” “Nói trọng điểm đi, nói xem ông có thể đưa tôi ra ngoài hay không.” “Tôi đã dẫn theo luật sư đến đây, đưa bà ra là chuyện9không thành vấn đề, nhưng cần bà phối hợp.” “Ông nói thật đi, có phải Cố Thành Kiều sắp xếp hay không? Tôi không tin ông lại có bản lĩnh này.” Nhiều năm qua, Tào Tuệ Hân luôn xem thường ông từ tận đáy lòng.

Trước đây như thế, bây giờ vẫn thế.

Lương Thiên Kiều vô cùng ghét bà ta,4mỗi lời nói của bà ta đều có gai, nếu không nhục mạ ông thì khó chịu trong lòng

Lương Thiên Kiều đột ngột rống giận: “Bây giờ bà là tù nhân, chỉ có tôi mới dẫn bà ra ngoài được.

Bà có chắc muốn tranh cãi với tôi không?” Bả vai Tào Tuệ Hân run lên, sợ hết hồn, nhưng thái độ kiêu ngạo không hề giảm đi, ngược lại còn cao giọng hơn cả Lương Thiên Kiều: “ông dám lớn tiếng với tôi như vậy sao? Lương Thiên Kiều, ai cho ông gan chó dám nói chuyện với tôi như vậy?”

Cai ngục lập tức cảnh cáo.

Lương Thiên Kiều cũng không muốn nhiều lời, lập tức nói rõ mục đích: “Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, chỉ cần bà ký tên đồng ý thì sẽ chính thức ly hôn.

Tôi lập tức bảo lãnh bà ra ngoài.” Tào Tuệ Hân lại quát to lần nữa: “Lương Thiên Kiều, ông nói cái gì hả?” Cai ngục bước thẳng tới, tuyên bố dừng cuộc nói chuyện

Hai luật sư lên tiếng đàm phán với cai ngục một lát mới xem như không có chuyện gì


Tào Tuệ Hân giảm thanh âm lại, nhưng cảm xúc vẫn rất tức giận: “Lương Thiên Kiều, ông dám uy hiếp tôi? Ông cho rằng tôi không hiểu luật sao? Chúng ta đăng ký kết hôn ở trong nước thì phải về nước làm thủ tục ly hôn

Hơn nữa, chẳng lẽ chúng ta chưa từng ký đơn thỏa thuận ly hôn chắc? Có tác dụng không? Ông cho rằng dựa vào cái này là có thể uy hiếp tôi? Ông có tin tôi trở về nước tố cáo ông tội trùng hôn không? Cho dù là ba năm, năm năm, mười năm, chỉ một tội trùng hôn cũng đủ khiến ông thân bại danh liệt, còn có thể khiến đứa con hoang của ông và con ả để tiện kia bị người ta thóa mạ cả đời.”

Lương Thiên Kiều đã sớm biết thế này, đây là mánh khóe mà Tào Tuệ Hân thường dùng

Thế là ông lại lấy ra một xấp tài liệu thật dày: “Những thứ này đều là chứng cứ bà có quan hệ qua lại thân mật với người đàn ông khác trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng.” “..

Ông nói bậy cái gì đấy?” Tào Tuệ Hân chột dạ

“Nói chuyện bằng chứng cứ.” Tào Tuệ Hân cúi đầu xem, càng xem càng lo lắng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lương Thiên Kiều, ông được lắm! Không ngờ ông còn có chiều này, tôi đã xem thường ống rồi

Ha, những bức ảnh này có thể chứng minh điều gì? Trừ khi ông bắt gian tại trận, còn nếu không ông không có quyền nói tôi ngoại tình! Ngược lại là ông, ngay cả con hoang cũng có rồi, giám định cha con là đủ chứng minh ông lừa dối trong hôn nhân.” “Phía sau còn có bản ghi chép bà mua thuốc tránh thai ở tiệm thuốc, cùng với ghi chép về bà của những người ở bệnh viện.” “...” Tào Tuệ Hân run lên, đây đều là chuyện cũ năm xưa, làm sao còn có thể tìm được bản ghi chép? Bà ta không tin

“Chắc là đồ ngụy tạo chứ gì, bản thân ông mắc tội trùng hôn, là bến làm sai, còn muốn đổ tội cho tôi sao? Đây là tội càng thêm tội!” Những thứ này đều là bằng chứng do Cố Thành Kiêu thu thập, còn ngụy tạo được sao? Có điều, Lương Thiên Kiều cũng nghĩ vậy, bởi vì Cổ Thành Kiêu dặn dò ông không thể tiết lộ nguồn gốc chứng cứ ra ngoài

“Thời đại thông tin, chỉ cần từng làm đều sẽ lưu lại dấu vết, tôi muốn tra cái gì là tra được ngay, đến cả bản ghi chép bà làm trẻ hóa da bằng công nghệ ánh sáng xung cường độ cao và tiêm Axit Hyaluronic cũng có

Bà còn dám bảo không à?” “...” Ánh mắt Tào Tuệ Hân nhìn ông trở nên hung ác

“Bà không có việc làm thì lấy tiền ở đâu ra? Tiền hưu trí của ba bà đủ cho bà tiêu xài sao? Đây còn không phải là tiền của tôi hả? Rõ ràng là phí trợ cấp nuôi dưỡng Diệu Diệu


Bà giỏi lắm, hơn nửa số tiền đầu tiêu tốn trên người bà

Thôi thôi, tôi không đề cập đến những chuyện này nữa

Hiện giờ tôi chỉ muốn cắt đứt cuộc hôn nhân với bà một cách sạch sẽ

Ly hôn đi, những gì phải cho Diệu Diệu thì tôi sẽ cho, nhưng bà đừng hòng lấy một xu nào của tôi.” Tào Tuệ Hân cứng đầu cố giãy giụa lần cuối: “Ly hôn cũng được, nhưng tôi có điều kiện.” “Bây giờ bà không đủ tư cách nói điều kiện, người có thể nói điều kiện chỉ có tôi.”

“Ông..

Lương Thiên Kiều, ông không có lương tâm!” “Đừng có lối chuyện này ra với tôi, tôi đối xử với bà đã đủ có lương tâm lắm rồi.” Dứt lời, Lương Thiên Kiều nhanh chóng mở văn bản thỏa thuận ra, bắt đầu bàn bạc nội dung: “Sau lần đầu tiên bà ngoại tình thì chúng ta đã ở riêng, lúc đó còn ký thỏa thuận ly hôn

Hiện giờ chúng ta không có bất kỳ tài sản chung nào

Diệu Diệu đã trưởng thành, quyền nuôi dưỡng không cần bàn tới

Bản thỏa thuận này hết sức đơn giản, cứ ghi là tình cảm đổ vỡ, tự nguyện ly hôn.”

Tào Tuệ Hân giễu cợt một câu: “Tôi nhổ vào, ông nghĩ hay nhỉ! Bây giờ tài sản của ông chính là tài sản chung của chúng ta, muốn ly hôn thì phải chia một nửa cho tôi.” Lương Thiên Kiều chậm rãi lấy ra một giấy xác nhận khác: “Đây là bản kê khai giao dịch ngân hàng của tôi, hiện nay trong tài khoản của tôi còn chưa đến 100 bảng Anh, hơn nữa những khoản chi tiêu lớn gần đây đều là chuyển khoản cho bà


Tất cả số tiền chuyển khoản mấy năm nay của tôi đều có ghi chép lại, tiền lương mà tôi kiếm được từ công việc đều chuyến hết cho bà, bà còn thấy chưa đủ sao?” Trong nháy mắt, Tào Tuệ Hân đã sáng tỏ

“Ông đưa hết tiền cho con ả để tiện đó giữ dưới danh nghĩa cá nhân?” Lương Thiên Kiều không muốn nghe người yêu đồng tâm hiệp lực đỡ đần lẫn nhau của ông lại bị chửi thành “đê tiện”

Ông phản bác nói: “Bàn về để tiện thì không ai dám so sánh với bà đâu.” Tào Tuệ Hân giận đến phát run, nhưng không thể nổi giận được

“Hiện giờ luật pháp trong nước cũng dễ hơn, chỉ cần trình tự ở nước ngoài hợp pháp thì đều thừa nhận cả

Tôi thấy bà vẫn nên ký đi, đã kéo dài hơn mười năm, gần hai mươi năm, cũng đã đủ lâu rồi

Ly hôn đi, tôi sẽ lập tức bảo lãnh bà ra ngoài.” “Ông..

thật tàn nhẫn.”

“Diệu Diệu đang ẩmi đòi về nước phá thai, cảm xúc của nó đang rất bất ổn

Dù gì bà cũng là mẹ ruột nó, hiện giờ người nó cần nhất chính là bà

Chuyện thuốc giải đã có tiến triển lớn, tôi tin sẽ nhanh chóng thành công nghiên cứu chế tạo thuốc giải thôi.” “Bà ra ngoài rồi thì chăm sóc Diệu Diệu cho tử tế

Sau này dù nó sinh con hay không sinh con thì tôi đều chịu trách nhiệm với nó

Nó là con gái tôi, tôi sẽ không bỏ mặc nó

Đương nhiên, tiền sinh hoạt phí sẽ chuyển trực tiếp cho nó chứ không phải cho bà, còn về phần nó có phụng dưỡng bà hay không thì là chuyện của bà.” “Bà không cần đấu với tôi


Hôm nay bà đã ra nông nỗi này, bản thân còn khó giữ, còn muốn đấu với tôi nữa à? Đã nhiều năm rồi, bà kéo chân tôi không mệt sao? Ly hôn đi, cũng tiện cho bà tìm đàn ông một cách đường đường chính chính, cuộc đời này vẫn còn dài.”

Lương Thiên Kiều cầm bút đặt trước mặt bà ta: “Kỷ đi, ký xong thì ngày mai có thể ra ngoài

Không ký thì tôi sẽ không trở lại lần nữa đâu, tôi sẽ đưa Diệu Diệu sang nước Anh, bà vĩnh viễn sẽ mất đi đứa con gái này.” Trước đây Tào Tuệ Hân có bao nhiêu kiêu ngạo thì bây giờ nực cười bấy nhiêu

Người đàn ông này là kẻ mà bà ta có làm nhục thẳng mặt vẫn sẽ không cãi lại, là người bà ta không cần, nhưng bây giờ lại quay ngược đánh vào mặt bà ta.

Tào Tuệ Hân không còn lựa chọn nào khác, bà ta cũng sợ ở lại ngục giam tối tăm không thấy ánh mặt trời này

Tay bà ta run run cầm bút, lập tức hai hàng nước mắt rơi xuống

“Thiên Kiều...” Bà ta mềm giọng, hạ thấp mình: “Chúng ta..

hết đường cứu vãn rồi sao?” Lương Thiên Kiều hơi dao động, nhưng đã nhiều năm nếm trải sương gió, sớm nhìn rõ thế thái nhân tình

Tất cả đều do bà ta chuốc lấy, vô dụng cả thôi

“Ký đi, sắp hết giờ rồi.” Tào Tuệ Hân thấy ông quyết tâm thì đành phải ký tên, run lẩy bẩy viết tên mình

Hai luật sư nhanh chóng thu dọn văn bản, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, tiếp theo bọn họ còn phải đi làm nhiệm vụ thứ hai

Cuối cùng Lương Thiên Kiều nói với bà ta: “Yên tâm đi, ngày mai là có thể ra ngoài, chuyện phán quyết sau đó tôi cũng sẽ giúp bà, dù sao bà là mẹ của Diệu Diệu, tôi cũng sẽ không quá tuyệt tình.” Nước mắt Tào Tuệ Hân rơi như mưa

Cuộc hôn nhân này bỏ thì thương, mà vương thì tội, hiện giờ, cuối cùng nó cũng đã chấm dứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận