Lấy Chồng Quyền Thế

Cố Thành Kiêu hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, chuyện gì vậy? Mãn kinh trước thời hạn hả? Không thể nào, có trước thời hạn thì cũng không thể trước hai mươi năm được.

“Không được, tiếp tục gập bụng, không thể để eo to hơn, 1, 2, 3,...” Cố Thành Kiêu nghĩ thầm, hôm nay cô đi gặp Lâm Duy Nhất, nhưng Lâm Duy Nhất là loại người đầu óc ngu si, không phải đối thủ của cô, tại sao lại kích thích cô thành ra thế này chứ? “8,9,10...

Trời ơi, mệt quá, không tập nổi nữa, không tập nổi nữa...” Lâm Thiển bắt đầu than thở, “Ăn kiêng và vận động thật sự là quá đày đọa con người, hiệu quả cũng không tốt, chẳng trách nhiều người đều chọn động dao kéo.”

Cố Thành Kiêu xoa bóp cơ bụng giúp cô.

Thử hỏi mấy năm qua,3cô vẫn luôn xây dựng hình tượng bản thân là người bình thản không màng danh lợi, thật sự chưa có thần tiên nơi nào có thể chọc cô nổi điên thế này.

Lần này, cô thật sự đã bị hiện thực và mặt bôm bốp.

“Tiêu rồi, em không nhúc nhích được, cả người đau nhức.” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, chầm chậm đỡ cô ngồi dậy, “Đây là do bình thường em ít vận động.” Thấy dây áo ngủ của cô tuột xuống, Cố Thành Kiêu cười nhếch mép, “Hay là lấy độc trị độc, anh với em vận động một lúc nhé?”

“Xéo!”


Cố Thành Kiêu bật cười.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, hơi nhoi nhói, hơi ngứa ngứa, dị ứng rồi, hu hu hu...” “...” Ai bảo em cứ tập mãi! Rạng sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hơn, Lâm Thiển đã thức giấc vì đói, vừa định trở2mình thì eo đau nhức, “Ui...” Cô chỉ cảm thấy từng múi thịt ở bụng mình như bị vặn vào nhau, nhức đến nỗi thậm chí cô không thể trở mình được.

Lâm Thiển nhấc chân, kết quả, bắp đùi và bắp thịt ở cẳng chân đều nhức vô cùng.

Cô suy sụp, chống tay muốn ngồi dậy, nhưng hai bả vai và cơ bắp ở chi trên, chỗ nào cũng đau nhức không thôi.

“Hu hu hu, em cảm thấy thời gian của em không còn nhiều nữa.” Cố Thành Kiêu đã bị cô đánh thức từ lâu, “Yên tâm đi, không chết được đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, sau này đừng có đột nhiên vận động nhiều như thế nữa.” Lâm Thiển không phục.

Oan ức quá, lần này rõ ràng là cô mất cả chì lẫn chài, được một mất mười mà.

Ngày thường kéo cô dậy chạy bộ buổi2sáng, cô đều trốn tránh bằng đủ lý do, bây giờ đột nhiên vận động cường độ cao kiểu này, chắc chắn ngày mai cô sẽ mỏi nhừ không dậy nổi cho xem.

Cố Thành Kiêu vừa xoa vừa nói: “Nhũn chỗ nào? Săn chắc lắm mà! Không cần em cảm thấy, anh cảm thấy là được rồi.”

“Nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến người tham ăn như em ngay cả cơm tối cũng không ăn hả?” Lâm Thiển bĩu môi, tức giận thì thầm kể cho Cố Thành Kiêu nghe những lời khiêu khích và chế giễu của Lâm Duy Nhất.

“Đúng, em không có dáng người đẹp như cô ta, ngực không to bằng ngực cô ta, mông cũng không cong như mong cô ta, nhưng dùng từ dáng người biến dạng" để nói em, có phải cô ta9hơi quá đáng rồi không? Cho nên, em quyết định sau này phải học tập Tiểu Hi, tuyệt đối không ăn cơm tối, tập thể dục mỗi ngày, còn phải đắp mặt nạ mỗi ngày nữa.” Nhắc tới mặt nạ, Lâm Thiển khựng lại, sau đó bật dậy từ trên giường, “Ôi trời, mặt nạ của em, tiêu rồi tiêu rồi, sắp nát mặt rồi!” Lâm Thiển vừa nói vừa chạy vào nhà vệ sinh, Cố Thành Kiêu trợn mắt há mồm nhìn cô.

Dáng vẻ của cô y như con chuột con không trộm được gạo chạy lung tung khắp đường vậy, chạy còn nhanh hơn bất cứ lúc nào.

Lần này, cô thật sự đã bị hiện thực và mặt bôm bốp.

“Tiêu rồi, em không nhúc nhích được, cả người đau nhức.” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, chầm chậm đỡ cô ngồi dậy, “Đây là do bình thường em4ít vận động.” Thấy dây áo ngủ của cô tuột xuống, Cố Thành Kiêu cười nhếch mép, “Hay là lấy độc trị độc, anh với em vận động một lúc nhé?”

“Xéo!”


Cố Thành Kiêu bật cười.

“Anh còn cười trên nỗi đau của người khác.” “Anh đâu có.” Đơn giản là cảm thấy buồn cười cũng không được hả? “Còn nói không có, em nhìn thấy anh đang cười em.” “Anh cười không phải là cười nhạo em, mà là anh đang đau lòng cho em.” “Làm gì có người nào đau lòng cho người ta mà cười nhạo người ta như anh?”

Cái hố này không qua được rồi.

“Vậy em lại nằm xuống hả?” Lâm Thiển đơ người ngồi trên giường, muốn đứng dậy không được, muốn nằm cũng không xong, đến cả cô cũng cảm thấy buồn cười, “Ôi, cuộc sống của em khó khăn quá!” “Trời còn chưa sáng, hay là em nằm một lúc đi, dù gì em cũng đâu nhúc nhích được.” Lâm Thiển uất ức, mặt như đưa đám, kêu: “Em...

em...

em đói quá!” Cố Thành Kiêu thở dài.

Dù cô có nổi giận anh cũng phải cười, thật sự là không kìm nổi, “Được rồi được rồi, anh đi lấy đồ ăn cho em.”

Lâm Duy Nhất vẫn gặp mặt Lâm Húc.

Cô ta không tuyệt tình như cô ta nói, dù sao bây giờ Lâm Húc cũng đã “Đông Sơn tái khởi” ở thành phố B, còn sản nghiệp của nhà họ Dung ở Úc thì đang dần suy tàn.


“Duy Nhất, con sống một mình ở Úc có tốt không? Mấy người lớn trong nhà họ Dung có ức hiếp con không?” Câu đầu tiên của Lâm Húc đã làm mũi Lâm Duy Nhất cay xè.

Dù sản nghiệp của nhà họ Dung đã không còn lớn như trước, nhưng mấy người họ hàng đó vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói.

Cô ta vốn không phải dân kinh doanh, đột nhiên đẩy cô ta lên vị trí đó, không bị ăn hiếp mới lạ.

Lâm Húc thấy hốc mắt Lâm Duy Nhất đỏ ửng thì đau lòng khôn xiết, “Ba có thể tưởng tượng được cảnh ngộ của con, mấy người họ hàng của con đều không phải đèn đã cạn dầu.

May mà mẹ con cũng sắp ra tù rồi, sau khi về vẫn có thể ngăn cản mấy người đó giúp con.” Lâm Duy Nhất lắc đầu.

Cô ta gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã, “Chú họ đã cướp quyền quản lý công ty rồi, con không đầu lại họ, không giữ được công ty.” Dung thị là công ty của dòng họ, mặc dù Dung Tử Khâm là con gái duy nhất của ông Dung, nhưng ông Dung vẫn có anh chị em.

Con cháu mấy đời nhà họ Dung đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Dung thị.

Quan hệ trong Dung thị rất phức tạp, ngay cả Lâm Húc năm đó cũng không thể hoàn toàn kiểm soát và quản thúc được quan hệ trong đó, huống chi là Lâm Duy Nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận