Lấy Chồng Quyền Thế

Em biết hai năm qua Sở thị phát triển rất nhanh.

Em thường xuyên nhìn thấy tên của chú trên tạp chí thương mại.

Em biết trong đó nhất định có sự góp sức của anh.” “Đó là sự cố gắng của ba tôi, tôi không dám tranh công.

Tôi chỉ phụ trách một phần nhỏ mà thôi.” “Anh khiêm tốn quá, vẫn như trước đây.”

“Có điều, anh nói nhiều hơn rồi, không như ngày xưa, từ sáng tới tối, số từ anh nói với em chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” “Cô nói quá rồi, tôi nói đại một câu cũng hơn mười từ.” Lâm Duy Nhất mỉm cười, lắc lư theo điệu nhạc, không ngừng sáp đến gần Sở Mặc Phong.

Động tác3của cô ta càng thướt tha và dạn dĩ hơn, ánh mắt quyến rũ trêu người không ngừng phóng điện với cậu.

“Vậy là anh vẫn chưa quen bạn gái mới?” “Công việc vẫn là trên hết.” Lâm Duy Nhất khó mà tin nổi bật cười: “Sở Mặc Phong, nói vậy, em chính là bạn gái duy nhất anh từng quen? Anh vẫn còn là trai...” “Chuyện đó có gì buồn cười?” Sở Mặc Phong lập tức ngắt lời.

Là trai già còn trinh sắp ba mươi, chẳng lẽ cậu không tự ái?

Lâm Duy Nhất cười tươi hơn, không ngừng dựa vào người cậu.

“Vậy để em thử một lần được không?” Cảm nhận được hơi thở mềm mại bên tai, Sở Mặc Phong giật bắn mình,2lùi về sau ba bước.

Phản ứng của cậu quá mạnh mẽ, đến mức người kéo đàn violin bị lỗi nhịp, tiếng dương cầm cũng bất chợt im bặt.


Cảnh tượng quá lúng túng, mặt Lâm Duy Nhất tỏ vẻ không vui, nhưng cô ta vẫn cố giả vờ điềm tĩnh, nói: “Bắt đầu ăn thôi.” Bầu không khí trong nhà hàng rất quái lạ, đến nỗi các nhân viên phục vụ đều rất thận trọng, thận trọng trải bàn cho hai người, thận trọng bưng đồ ăn ra, cuối cùng là dè dặt đứng bên cạnh chờ sai bảo.

Lâm Duy Nhất nâng ly rượu lên mời cậu: “Hay là...

anh vẫn còn ý nghĩ muốn ở bên Lâm Thiển?” Sở Mặc Phong không cầm ly rượu lên,2trả lời thẳng thừng: “Ngại quá, tôi lái xe, không uống rượu.” Lâm Duy Nhất tự rót rượu cho mình, không chịu bỏ qua: “Lái xe? Ha ha, lẽ nào anh không hiểu yêu cầu của em? Là ngốc thật, hay là giả ngốc vậy?” Sở Mặc Phong cũng không khách sáo: “Yêu cầu của cô là ở bên cô một đêm, tôi không ngại ngồi ở đây ăn bò bít tết với cô cả đêm đâu.” “...” Mặt Lâm Duy Nhất tái xanh.

“Lẽ nào tin đồn giữa anh và Tử Dương là thật? Sở Mặc Phong, đừng nói anh đổi giới tính thật nhé?” “Cô nghĩ nhiều rồi.” Sở Mặc Phong sầm mặt.

Cậu không chỉ nghe tin đồn thế này một lần, Trương9Tử Dương cũng vậy, làm hại bây giờ Trương Tử Dương thì vùi mình trong quán bar cũng không muốn tăng ca với cậu.

(Nội tâm Trương Tử Dương: Ai thèm tăng ca với cậu.

Cậu là kẻ cuồng công việc, độc thân là đáng đời.

Vùi mình trong quán bar rất vui, chẳng lẽ tôi không thể tự do kết bạn sao?) “À, là em nghĩ nhiều rồi sao?” Lâm Duy Nhất nhón chân lên, lập tức sáp đến gần, môi gần như suýt chạm vào tai cậu.

Phản ứng của cậu quá mạnh mẽ, đến mức người kéo đàn violin bị lỗi nhịp, tiếng dương cầm cũng bất chợt im bặt.

Cảnh tượng quá lúng túng, mặt Lâm Duy Nhất tỏ vẻ không vui, nhưng cô ta vẫn4cố giả vờ điềm tĩnh, nói: “Bắt đầu ăn thôi.” Bầu không khí trong nhà hàng rất quái lạ, đến nỗi các nhân viên phục vụ đều rất thận trọng, thận trọng trải bàn cho hai người, thận trọng bưng đồ ăn ra, cuối cùng là dè dặt đứng bên cạnh chờ sai bảo.

Lâm Duy Nhất nâng ly rượu lên mời cậu: “Hay là...

anh vẫn còn ý nghĩ muốn ở bên Lâm Thiển?” Sở Mặc Phong không cầm ly rượu lên, trả lời thẳng thừng: “Ngại quá, tôi lái xe, không uống rượu.” Lâm Duy Nhất tự rót rượu cho mình, không chịu bỏ qua: “Lái xe? Ha ha, lẽ nào anh không hiểu yêu cầu của em? Là ngốc thật, hay là giả ngốc vậy?” Sở Mặc Phong cũng không khách sáo: “Yêu cầu của cô là ở bên cô một đêm, tôi không ngại ngồi ở đây ăn bò bít tết với cô cả đêm đâu.” “...” Mặt Lâm Duy Nhất tái xanh.

Mấy nhân viên phục vụ bên cạnh không khỏi buồn cười, chuyện gì thế này? Lâm Duy Nhất hít sâu vài hơi mới thoáng ổn định lại cảm xúc.

Cô ta nghĩ, có lẽ sau này cô ta sẽ không về thành phố B nữa, có lẽ sẽ không còn gặp lại Sở Mặc Phong.

Vì thế, đêm nay cô ta nhất định phải thành công.

“Đùa gì vậy, nhà hàng này mười hai giờ là đóng cửa.” “Đóng cửa thì chúng ta đi tìm Tử Dương, cậu ấy đang ở quán bar gần đây, đảm bảo có thể chơi tới sáng.” “Em không muốn gặp Trương Tử Dương, chẳng lẽ anh muốn?” Sở Mặc Phong nghiêm nghị đáp: “Tử Dương là bạn thân nhất của tôi, đương nhiên tôi muốn gặp cậu ấy rồi.” “Thật không? Hay là giữa hai người có mối quan hệ nào đó không thể nói ra?” Sở Mặc Phong biết đây là cách thích tướng của cô ta, chưa từng thấy cô gái nào như vậy.

Cậu bỗng cảm thấy ghê tởm vì mình đã từng qua lại với loại phụ nữ này.


“Thế nào, bị em nội trúng rồi hả? Sở Mặc Phong em quen biết không phải người dám làm mà không dám nhận.” “Cổ tiết kiệm nước bọt đi, tưởng rằng nói vậy là có thể ép tôi nghe theo sao? Rốt cuộc là tôi ngu, hay là cổ ngu đây?” “Anh...” Lâm Duy Nhất giận dữ.

Lúc tức giận, cô ta không để tâm đến biểu cảm của mình.

Hai gò má co rúm lại khiến cô ta trông như ác quỷ hung tàn, biểu cảm trên mặt đều là biểu cảm người bình thường không thể làm được.

Sở Mặc Phong: “Tôi không biết là cô cảm thấy cô tài giỏi chỗ nào.

Gặp thì gặp, dù sao chúng ta cũng coi như quen biết.

Cô cần gì phải ép buộc? Lâm Duy Nhất, cô biết xấu hổ chút được không?” “Anh đến cầu xin em vì Lâm Thiển.

Hiện giờ, chuyện em hứa với anh em đã làm được rồi, vậy mà anh lại nuốt lời.

Đây là đạo đức làm ăn của nhà họ Sở các anh sao?” “Cô đừng lôi nhà họ Sở vào, tôi đã đồng ý ở bên cô một đêm.

Tôi chưa từng nói là sẽ không làm.

Dù đêm nay làm chuyện gì, cô cũng không thể ép tôi làm chuyện tôi không muốn, đúng không?”

Lâm Duy Nhất: “...” Và đám người phục vụ đứng bên cạnh: “...” Có vài nữ phục vụ vui như mở cờ trong bụng.

Ngài Sở đáng kính của các cô đúng là quý tử của dòng họ danh giá, cao quý kiêu ngạo, sẽ không bị mặt hàng diêm dúa lòe loẹt kia mê hoặc.

Ngay tại lúc Lâm Duy Nhất đang hết sức bực bội thì đột nhiên có người xông vào nhà hàng.


Trong bóng đêm, ngoài cửa vang lên tiếng của nhân viên phục vụ hốt hoảng ngăn cản: “Xin lỗi thưa ngài, hôm nay nhà hàng có khách bao trọn rồi ạ, vì thế không còn mở cửa buôn bán.

Thưa ngài, thưa ngài...” Nhà hàng rất yên tĩnh, đến khi tình hình bên ngoài trở nên ồn ào, người bên trong mới nhốn nháo ngó ra cửa.

Bên trong tối, bên ngoài sáng, mọi người chỉ thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi, không nhiều lời đã đi thẳng vào trong.

Tận đến khi anh đứng dưới ánh đèn, mọi người mới nhìn thấy rõ mặt anh.

Đó là một gương mặt đẹp trai đến độ khiến người khác choáng ngợp, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, khí thể khiếp người.

Đám người không dám bước lên ngăn cản nữa.

Lâm Duy Nhất cũng sợ đến trợn mắt há mồm.

“Chú Hai...” Sở Mặc Phong ngoan ngoãn đứng lên, tỏ vẻ nhận lỗi.

Tiếng nói như tiếng sấm rền của Cố Thành Kiêu đột ngột vang lên: “Bảo cháu đi làm một chuyện mà cũng không xong, đã vậy còn có thời gian ở đây yêu đương.

Cháu thảnh thơi quá nhỉ?” Sở Mặc Phong: “...” Diễn xuất của chú Hai tốt thật! Lâm Duy Nhất: “...” Và đám người bên cạnh: “...” Ngài Sở gọi anh là chú Hai, lẽ nào anh là nhân vật kia của nhà họ Cổ trong truyền thuyết: Đáng nể quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận