Lấy Chồng Quyền Thế



Triệu Húc Nghiêu rầu muốn chết, cảm thấy khó chịu, sớm biết thể đã không đi xem mắt rồi.

Xem ra, anh ta với cô em Phó Bạch Tuyết đã được đị3nh trước là không có duyên, còn chưa gặp mặt đã xui xẻo liên miên, đây là điềm xấu.

Lâm Thiển nổi trận lôi đình, nóng nảy xông lên, có cản2 cũng không cản được, “Cố Thành Kiêu, anh biết mình đang nói gì không hả?”

“Anh nói sai câu nào sao?”

Triệu Húc Nghiêu muốn khuyên5 can, “Đừng đừng, anh Cố, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, tôi thật sự đang đi xem mắt, chẳng qua người ta vẫn chưa tới.

Anh cũng biết4 đó, giờ cao điểm nên tắc đường.” “Thế sao tối đến được đây?” “Chuyện này...” “Chuyện vợ chồng chúng tôi, người ngoài như anh bớt xen vào đi.

0

Trừ khi anh thừa nhận anh là kẻ thứ ba ở đây!” Triệu Húc Nghiêu: “...” Trong lòng Lâm Thiển lạnh lẽo vô cùng.

Trước đây, lúc đối mặt với sự sỉ nhục của bác gái, cô chưa từng nghẹn lời như vậy.

Chu Mạn Ngọc là người đàn bà đanh đá có tiếng ở thủ đô, am hiểu nhất là dùng lời lẽ đanh thép, mắng người là miệng lưỡi dẻo quẹo, chua ngoa, chuyên xoáy vào điểm yếu của người ta, nhưng có lần nào cô thua khi đầu với Chu Mạn Ngọc đâu? Hóa ra, đó vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng của cô.

Một khi cô tức giận đến đỉnh điểm, hệ thống ngôn ngữ sẽ đảo lộn không còn nhạy bén, hoàn toàn không nói nên lời.

Vì thế, cô có chịu khổ nhiều hơn nữa cũng không cảm thấy uất ức.

Nhưng bây giờ, anh không những bỏ cô ở giữa đường, mà còn nghi ngờ có ngoại tình.

Rốt cuộc là anh ngốc cỡ nào mới có thể nói ra lời khó nghe như thế?

Lâm Thiển siết chặt hai nắm tay, mím chặt môi, mắt đỏ hồng.

Họ đã sống với nhau nhiều năm như thế, bây giờ cô đã không còn lo lắng tác phong của anh có vấn đề, nhưng anh lại bắt đầu nghi ngờ cô.

“Anh...” Lâm Thiển tức đến nỗi run lẩy bẩy, trái tim đau đớn, chóp mũi cay xè, hốc mắt lập tức đỏ ửng, thậm chí không cần thời gian ấp ủ.

Từ trước tới giờ cô chưa từng cảm thấy uất ức như lúc này, dù bị mẹ chồng làm khó dễ lúc ở nhà họ Cố, dù năm đó khi Cố Thành Kiêu xảy ra chuyện, cô bị cả gia tộc nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà.

Dù một thân một mình sinh con ở nước ngoài, cô cũng chưa từng khó chịu và uất ức như bây giờ.

Trước đây, ít nhất Cố Thành Kiêu yêu cô, bảo vệ cô.

Cô có thể cảm nhận được anh nâng niu cô trong lòng bàn tay.

Nhưng bây giờ, anh không những bỏ cô ở giữa đường, mà còn nghi ngờ có ngoại tình.

Rốt cuộc là anh ngốc cỡ nào mới có thể nói ra lời khó nghe như thế?

Lâm Thiển siết chặt hai nắm tay, mím chặt môi, mắt đỏ hồng.

Họ đã sống với nhau nhiều năm như thế, bây giờ cô đã không còn lo lắng tác phong của anh có vấn đề, nhưng anh lại bắt đầu nghi ngờ cô.

Thế tất cả những gì cô đã nỗ lực vì anh trong những năm qua đều là giả ư? Thế những năm qua, chỉ có những nỗ lực của anh ở bên ngoài mới là nỗ lực, còn những nỗ lực của cô ở nhà đều là mây khói? Không có thương tổn nào tổn thương đến cô nặng nề bằng câu nói nghi ngờ của Cố Thành Kiêu.

Lâm Thiển hít mũi, uể oải cười khổ, “Ha, hóa ra trong lòng anh tôi là loại người này.” “Lâm Thiển, anh biết em miệng mồm lanh lợi, em còn mượn cớ gì để ngụy biện hả?” Lâm Thiển? Ha ha, lúc thân mật thì gọi người ta là Thiển Thiển, bây giờ thì gọi thẳng tên.

“Lâm Thiển, em lại không đếm xỉa tới lời nói của anh thử xem!” Cố Thành Kiêu nói bằng giọng điệu răn dạy.

Đúng lúc này, Phó Bạch Tuyết vội vàng bước vào nhà hàng.

Vừa nhìn là cô đã thấy vóc người cao to của Cố Thành Kiêu.

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi đến muộn!” Cố Thành Kiêu ngây ra như phỗng, Phó Bạch Tuyết? Bên ngoài rất nóng, Phó Bạch Tuyết chạy từ từ vào nhà hàng, thở hồng hộc, hai bên má hơi ửng hồng và vận động.

Cô không bài xích chuyện xem mắt, thay vì nhớ nhung một người chưa chắc đã qua lại, chi bằng quen thêm nhiều bạn bè.

Cô cũng muốn bước ra khỏi mối tình đơn phương đau khổ không có kết quả kia.

Với lại, xem mắt chỉ là phụ, có thể gặp Lâm Thiển mới là chuyện quan trọng.

Phó Bạch Tuyết không biết tình huống trước mắt là gì, nhưng cô biết sơ sơ người đàn ông lạ mặt đang đứng đối diện Lâm Thiển chính là người bạn mới mà Lâm Thiển muốn giới thiệu với cô, vì thế mặt cô càng đỏ hơn.

Cô cười mỉm, lễ phép gật đầu với người ấy.

“Là cô Phó hả, cuối cùng cô cũng đến rồi.” Triệu Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói, “Vậy...

vậy...

vậy cô ấy đã tới rồi.

Tôi không lừa anh, anh thật sự đã hiểu lầm rồi.” Phó Bạch Tuyết ngơ ngác, lúc này cô mới để ý thấy sắc mặt Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển hơi là lạ, hai người đứng song song với nhau, bầu không khí căng thẳng.

Lâm Thiển đã khóc rồi.

“Sao...

sao thế?...

Có phải tôi đến không đúng lúc không?” Triệu Húc Nghiêu: “Cô đến đúng lúc lắm.

Tôi hỏi cô, cuộc hẹn này có phải là buổi xem mắt do Lâm Thiển sắp xếp giúp chúng ta không?” “Hả?” Phó Bạch Tuyết da mặt mỏng nên hơi xấu hổ, ngỡ ngàng luống cuống.

Đây là lần đầu cô với Triệu Húc Nghiêu gặp mặt nhau, chưa nói tới có ấn tượng gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Lúc này, Cố Thành Kiêu đã hối hận về những lời lúc nãy, chẳng qua anh sĩ diện nên không thể hiện ra ngoài, mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm túc như cũ.

Lâm Thiển đã không còn cách nào ở lại nơi này, cô cảm thấy mất mặt khi rơi nước mắt trước mặt anh.

Thế là cô quay sang nói nhỏ với Phó Bạch Tuyết: “Anh ấy là Triệu Húc Nghiêu, hai người tự làm quen đi.” Tiếp đó cô lại quay sang nhìn Triệu Húc Nghiêu, “Ăn xong thì đưa cô ấy về nhà, em đi trước.” Sau đó, cô không hề nhìn Cố Thành Kiêu, bước thăng ra cửa.

Lâm Thiển đi rồi, đương nhiên Cố Thành Kiêu cũng đi theo cô.

Phó Bạch Tuyết chỉ đành ngờ vực hỏi Triệu Húc Nghiêu: “Xảy ra chuyện gì thế?” Triệu Húc Nghiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, “Chúng ta ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói.” “...

Há?” “Ngồi đi, ngồi đi, tôi phải ổn định lại tinh thần đã” Sợ muốn chết!

Bước ra khỏi nhà hàng, Lâm Thiển đi thẳng về phía trước dọc theo đường cái.

Ở đây rất khó bắt xe, lại thêm đang là giờ cao điểm, dù gọi được xe thì cũng chạy không nhanh.

Cô không muốn bị Cố Thành Kiêu đuổi theo, cũng không muốn nhìn thấy bản mặt của người đó.

Cố Thành Kiêu chân dài, đuổi kịp Lâm Thiển hoàn toàn không thành vấn đề với anh.

Nhưng anh biết tính Lâm Thiển, lúc nổi giận thì không nghe gì hết, nên anh không dám trực tiếp đuổi theo cô, chỉ liên tục theo sát phía sau.

Đêm mùa hạ vừa nóng vừa oi bức, xung quanh đều là nhà cao tầng che khuất nên không có cơn gió nào, trên đường cũng không có người đi bộ.

Ve sầu trên cây vẫn đang kêu không biết mệt mỏi, dường như cũng đang kháng nghị thời tiết nóng bức này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui