Chắc chắn sẽ có một người như vậy luôn kịp thời xuất hiện trong cuộc đời của bạn, lôi bạn từ bên trong thế giới bóng tối ra ngoài, không chê cả người bạn dơ bẩn mà dang rộng hai tay ôm lấy bạn, ủ ấm cho bạn! Trong quá khứ, Cố Dĩ An chưa từng tin tưởng sẽ có người như này xuất hiện trong cuộc đời mình, cô chỉ tin nếu muốn bước ra khỏi bóng tối thì chỉ có tự cứu lấy mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc Ôn Thần xuất hiện như này, cô dường như thấy được ánh sáng, thế giới vốn lạnh lẽo tối tăm như được ánh mặt trời sưởi ấm ngay lập tức.
Được Ôn Thần ôm vào ngực, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, ngửi được mùi cơ thể quen thuộc trên người anh, một loại cảm giác vừa an toàn vừa thư thái, cô vùi đầu vào ngực anh rồi nhắm mắt lại, nước mắt cũng tràn mi: "Ôn Thần, cảm ơn anh.
"Nghe thấy cô nói lời cảm ơn, Ôn Thần cúi đầu hôn lên trán của cô: "Nghe lời anh, ngủ đi.
"Thấy thấy cảnh tượng này, Thượng Quân Sách cắn răng đồng thời siết chặt nắm đấm, níu tên vệ sĩ vừa tiêm thuốc lên người Cố Dĩ An: "Vừa rồi anh tiêm thuốc gì cho Dĩ An!"Vệ sĩ luống cuống, nhìn về phía Thượng Huy cách đó không xa.
Theo ánh mắt của anh ta, bàn tay nắm chặt hơi thả lỏng ra, hắn đi tới trước mặt Thượng Huy, trong mắt lộ ra sát khí: "Mấy người đã tiêm cái gì cho Dĩ An!"Thượng Huy tự biết không thể gạt được hắn, biểu cảm rất bình tĩnh: "Thuốc an thần.
""Tại sao phải tiêm thuốc an thần cho cô ấy!""Từ nhỏ Dĩ An đã có tiền sử bệnh tâm thần, nó mà kích động lên sẽ làm người ta bị thương.
""Từ nhỏ đã có?" Rõ ràng cảm xúc của Thượng Quân Sách đã trở nên kích động.
Thượng Huy biết hắn sẽ không tin, vì thế bà ta lên lầu cầm lấy báo cáo bệnh án trước kia của Cố Dĩ An, một xấp thật dày, tất cả đều là bệnh án tâm thần và báo cáo kết luận tinh thần ở bệnh viện trong mười mấy năm qua của cô.
Thượng Quân Sách đưa tay ra lấy nhưng lại bị Ôn Thần nhanh tay đoạt trước.
Ôn Thần vừa đưa Cố Dĩ An lên xe.
Nhìn thấy trên báo cáo bệnh án có tên bệnh viện là "Bệnh viện tâm thần Bắc Thành", Ôn Thần không khỏi lật ra xem, anh ngẩng đầu nhìn Thượng Huy, lại quét mắt qua nhìn Cố Hoa Đông đứng ở cổng.
Cố Hoa Đông đứng thẳng tắp, vẻ mặt không cam lòng, còn xông lên rống to với những quân nhân vây quanh trước lầu: "Các người biết tôi là ai không! Tôi là thị trưởng tiền nhiệm của Bắc Thành - Cố Hoa Đông! Cháu tôi là tổng thống Thượng Quân Ngạn! Mặc kệ các người là từ quân khu nào! Một lát nữa cháu tôi tới, tôi nhất định để từng người các người nếm mùi một trận!"Ông ta vừa nói xong, cổ áo đã bị Ôn Thần hung hăng siết chặt.
Ánh mắt Ôn Thần có chút hung tàn, giống như biến thành một người khác: "Câu này hẳn là do tôi nói với ông mới phải, nếu Dĩ An xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ khiến cả đời này của Cố Hoa Đông ông không còn nhìn thấy được mặt trời ngày mai đấy!"! An Cư.
Lâm Mặc mặc áo blouse trắng, cầm báo cáo kiểm tra từ phòng kiểm nghiệm đi ra, thấy Ôn Thần còn đứng ở trước phòng bệnh, xuyên qua cửa kính nhìn vào Cố Dĩ An ngủ say bên trong, anh ta đành đi qua rồi đưa báo cáo cho anh: "Có một chút thành phần morphine, đây là thuốc thuộc phạm vi cấm sử dụng ở gia đình, tiêm không nhiều, đối với cơ thể cũng không có ảnh hưởng gì lớn, để cô ấy yên tĩnh ngủ một giấc là được.
"Ôn Thần nhận lấy báo cáo rồi cẩn thận đọc.
Nhìn thấy anh cẩn thận như vậy, Lâm Mặc hỏi: "Vì sao tổng giám đốc Ôn không đưa Dĩ An tới bệnh viện mà đưa tới chỗ này của tôi?""Anh biết rõ đáp án còn muốn hỏi tôi làm gì?" Ôn Thần ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn qua anh ta: "Bác sĩ Lâm không khỏi dối trá quá độ rồi.
""Người thật sự dối trá phải là tổng giám đốc Ôn mới đúng?" Ánh mắt Lâm Mặc nhìn thoáng qua có chút khiêu khích: "Vẻ ngoài thì trông rất quan tâm Dĩ An, nhưng trên thực tế, anh không tin cô ấy, anh chỉ tin những tờ báo cáo bệnh án mà anh thấy, anh sợ sau khi Dĩ An tỉnh lại thì tinh thần sẽ thất thường, tái phát bệnh rồi náo loạn ở bệnh viện, cho nên mới lựa chọn đưa Dĩ An tới chỗ này của tôi, không phải sao?""Anh không khỏi quá đề cao mình rồi đó.
" Ôn Thần liếc mắt nhìn cô gái ngủ say bên trong phòng bệnh, vừa vặn thấy cô hơi nhăn lông mày, biết rõ chắc chắn là cô lại mơ thấy ác mộng gì rồi, anh xoay cửa đi vào rồi trầm giọng nói: "Là Dĩ An chọn nơi này.
"Anh đưa cô lên xe, lúc mở cửa xuống xe, cô níu góc áo của anh lại rồi nghe thấy giọng điệu không chút sức lực của cô: "Đưa em tới An Cư.
"Lúc ấy Ôn Thần thấy ghen vô cùng nhưng nghĩ tới Lâm Mặc đã là bác sĩ tâm thần nhiều năm của cô, cô lựa chọn đi tới An Cư, dĩ nhiên có ý riêng của cô.
Nghe sau khi nghe Lâm Mặc nói như vậy, Ôn Thần mới hiểu mục đích mà cô không đi tới bệnh viện.
Bởi vì tới bệnh viện khác! họ sẽ coi cô là bệnh nhân tâm thần để điều trị.
Ôn Thần đưa tay vuốt ve giữa chân mày đang nhíu chặt của cô, nhỏ giọng trấn an: "Ngoan nào, ông xã ở đây, không sợ! ".