Cửa phòng nghỉ khóa trái, lúc Ôn Thân vào đây cô cũng đã đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nói thật thì cô cũng đã từng cảm thấy chờ mong, nhất là khi đã uống nhiều rượu như thế rồi thì lại càng muốn có được một lần làm tình vui sướng tràn trề cùng với Ôn Thần, nhưng hai người họ chắc chắn sẽ không có đủ thời gian…
“Lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài đấy, Ôn Thần.” Cô đẩy đầu anh ra, không cho anh liếm nữa.
“Anh Tư và ông Lục đều đang có mặt, anh rời đi một lát cũng không có sao đâu.” Tay trái anh nắm lấy vú cô, bóp mạnh rồi ngậm lấy một đầu vú tròn trịa trong đó mút mạnh. “Anh muốn nghe em nói thật, em vẫn còn chưa nói cho anh nghe đâu.”
“Những gì em nói là thật mà.” Cố Dĩ An ngửa đầu, đẩy vai anh. Đầu vú bị mút đến quá căng trướng. “Ưm… Ôn Thần, đừng như thế, anh hút như vậy em sẽ muốn…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn gì?” Ôn Thần vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái lên đầu vú đỏ hồng mềm mại của cô, hai ngón tay anh kẹp lấy bên còn lại kéo mạnh, thưởng thức biểu cảm vừa đau đớn mà lại vừa hưởng thụ của cô. “Nói ra anh nghe nào.”
Cố Dĩ An mở to mắt, ngửi được mùi rượu và mùi thuốc lá cay nồng trong khoang miệng anh, miệng huyệt lúc đóng lúc mở. Đột nhiên, hai mảnh môi âm hộ của cô bị vạch ra, mảnh vải đen siết chặt lấy thịt hạch, bởi vì hôm nay phải mặc bộ lễ phục này nên chiếc quần lót mà cô đang mặc chính là một chiếc quần lọt khe…
“Ưm…” Cố Dĩ An lắc đầu và kẹp chặt chân, mỗi khi nhúc nhích một chút thì sợi vải mịn ở chính giữa kia sẽ siết lấy nơi ở giữa hai cánh môi âm hộ, vừa tê vừa ngứa.
Càng đừng nói vào giờ khắc này Ôn Thần lại còn hôn môi cô, bàn tay luồn vào trong váy cô, khi sờ thấy cái mông tròn trịa không hề có vải dệt che chắn thì trợn to mắt nhìn cô: “Em không mặc quần lót à?”
“Có.” Cố Dĩ An đã xấu hổ đến mức không nói nên lời. “Quần lót lọt khe.”
Nghe bốn chữ đó, Ôn Thần lập tức vén váy cô lên, đè cô xuống ghế sofa. Khi nhìn thấy sợi dây mềm mại của chiếc quần lọt khe màu đen đó bị kẹp giữa môi âm hộ của cô thì anh kéo mạnh nó lên…
“A a… Đừng như thế…” Cố Dĩ An duỗi tay chặn lại nhưng vốn dĩ không hề có hiệu quả, nhất là khi bị Ôn Thần nhìn chằm chằm như thế, miệng huyệt lại càng chảy nhiều nước hơn.
Ôn Thần vốn ngấm men say, thấy dáng vẻ quyến rũ này của cô thì chỉ càng muốn làm cô hơn. Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức hai chiếc đùi thon dài xinh đẹp của cô, sợi dây quần lót kia thì bị chìm trong nơi đó của cô. Anh tháo thắt lưng, cởi quần và quần lót đến dưới mông, nắm lấy côn thịt đã cương, mở miệng ra lệnh: “Tách chân ra.”
Vào thời khắc này anh giống như một vị vua vậy, Cố Dĩ An chỉ có thể nghe theo.
Cô nhắm mắt lại, từ từ tách hai chân ra, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh.
Ôn Thần nhìn thấy, trong mắt bùng cháy lửa dục kích động. Anh nắm chặt côn thịt, xóc tuốt lên xuống: “Vạch ra cho anh xem.”
Yêu cầu mà anh đề ra rất quá đáng, Cố Dĩ An lắc đầu: “Đừng, đừng như vậy mà Ôn Thần, em không chịu nổi…”
“Nghe lời, vạch ra.”
Ôn Thần hiểu rất rõ, trong những lúc như thế này bất kể là anh đề ra yêu cầu gì, ngoài miệng người phụ nữ này nói không muốn nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Thấy cô run rẩy đưa tay xuống, duỗi đến nơi đó, hai ngón tay đè hai cánh môi âm hộ sang hai lên, mạnh mẽ tách nó ra, thịt huyệt non mềm mấp máy, dâm dịch bóng loáng đã dính ướt âm mao, tiểu huyệt bên dưới còn đang phun nước, mảnh vải đen đó kẹp ở thịt hạch và âm đế…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhưng không thể cứ thưởng thức mãi như thế được. Ôn Thần lập tức cởi quần, gác hai chân cô lên vai mình, vạch sợi vải kia sang một bên, quy đầu cục thô to đặt ở thịt hạch và miệng huyệt của cô, mạnh mẽ cọ xát.
“Ưm ưm…” Cố Dĩ An che miệng lại, không cho phép chính mình phát ra tiếng kêu, cô lo lắng sẽ có người đi ngang qua trước cửa phòng nghỉ.