Người phục vụ sốt ruột đến tìm Ôn Thần là bởi vì Tiết Bân không mời mà đến.
Trước khi bắt đầu tiệc rượu anh đã đặt ra quy tắc nghiêm ngặt rằng không có thiệp mời thì không được đi vào, giám đốc Triều Đường không dám đắc tội Tiết Bân, lại sợ khiến cho ông chủ của mình không vui nên chỉ có thể sai người đến đây báo.
Ôn Thần sửa sang lại quần áo rồi mới ra khỏi phòng nghỉ, khi bước ra thì đã thấy Tiết Bân trò chuyện vui vẻ cùng với đám người Lục Diệu ở sảnh yến hội.
Tối nay Tiết Bân ăn mặc rất trang trọng, trên quân trang màu xanh lục treo đầy các huân chương, rõ ràng là đang khoe khoang những chiến tích mà ông ta đã lập được cho nước Z trước kia. Anh nhìn thấy trên mặt các quan chức và tướng quân của quân khu Hoa Bắc đều hơi hiện vẻ xấu hổ, kế hoạch đầu tiên chắc chắn là không thể tiến hành được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như công bố tội trạng ngay trước mặt Tiết Bân thì cũng tương đương với việc xé rách mặt ngay tại chỗ, bên phía ông Lục cũng sẽ không cho phép.
“Tiết Bân rõ ràng là đến đây gây sự.” Cố Dĩ An đã ăn mặc chỉnh tề, dặm lại lớp trang điểm. Cô đứng ở bên cạnh Ôn Thần, ánh mắt lướt qua trên khuôn mặt tươi cười hiền từ của Tiết Bân. “Nếu anh từ bỏ như thế thì sau đêm nay ông ta sẽ càng càn rỡ hơn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, có ông Lục ở đây, ông ta không dám trở mặt với các anh ở đây đâu.”
Cô ôm lấy cánh tay của Ôn Thần, cơ thể theo thói quen mà đến gần anh: “Chúng ta đến gặp ông ta trước đã.”
Ôn Thần cũng đang có ý này, quàng tay sang ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, bước nhanh về chỗ Tiết Bân.
Lục Diệu và Yến Tống thấy bọn họ đến thì chủ động nhường chỗ, mấy người cùng chạm cốc chúc rượu Tiết Bân.
“Không ngờ chú Tiết không mời mà đến, vãn bối tự biết xấu hổ, xin được cạn ly trước.” Ôn Thần trực tiếp ra oai phủ đầu với Tiết Bân. “Nếu chúng cháu có thể rộng lượng giống như chú Tiết đây thì cũng không đến mức không sống nổi ở quân khu.”
Những lời này bất kể là lọt vào tai ai cũng có thể nghe ra được, ngoài mặt thì là khen nhưng thực tế là đang châm chọc Tiết Bân da mặt dày, không biết xấu hổ.
Càng miễn bàn Cố Dĩ An còn chêm thêm một câu: “Chú Tiết bây giờ rộng lượng hơn so với mấy năm trước nhiều, dù gì thì tuổi tác cũng đã cao, cũng không so đo quá nhiều như thế với đám vãn bối chúng cháu nữa, đúng không chú Tiết?”
Này là đang bảo ông ta già rồi, cho dù có thế lực cũng không thể so được với những người trẻ tuổi như bọn họ.
Các quan quân ở cạnh đó nghe thấy vợ chồng hai người họ ngầm trào phúng như thế đều run bần bật, chờ hai bên chính diện trở mặt với nhau.
Nhưng Tiết Bân trước sau vẫn luôn mỉm cười: “Đó là đương nhiên, mấy ông già bọn ta có thể gắng gượng đến tận bây giờ còn chẳng phải là để trải đường cho mấy đứa trẻ các cháu à, để cho con đường sau này của các cháu bằng phẳng hơn một chút.”
Những lời này của ông ta trực tiếp gạt bỏ hết mọi công huân của bọn họ trong quân đội trước kia.
Ôn Thần nhìn ông Lục ở cách đó không xa, thấy ông không tỏ vẻ gì thì coi như là cam chịu hành vi của bọn họ, thế là cười cười tiếp tục rót rượu: “Chú Tiết nói như thế là không đúng rồi, con đường này có đi được hay không, ai nói cũng không có ý nghĩa, cần phải tự mình bước đi thì mới biết là có bằng phẳng hay không chứ, các vị, các vị có đồng ý hay không?”
Cách anh gần nhất chính là phó tư lệnh của quân khu Hoa Bắc – Sài Mậu Hoa, còn có thượng tướng Lý Hạ và phó quân trưởng Hứa Cao Tiến.
Ba người này không ngờ rằng cái đề tài chết người này lại có thể có liên quan đến mình, ai cũng không muốn đắc tội ai nên chỉ có thể cười ha hả mà uống rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người này đều là do Tiết Bân tự mình đề bạt, vào thời khắc quan trọng lại tỏ thái độ trung lập nên đương nhiên sẽ khiến Tiết Bân bất mãn, nhưng Tiết Bân cũng không thể hiện ra mặt mà nhấp một ngụm rượu, đi về phía ông Lục cách đó không xa.