Khóe miệng Cố Dĩ An không tự chủ được mà giương lên, trong đáy mắt lấp lánh một loại tia sáng không chịu thua: “Chú Tiết tạm thời ngừng bước, vãn bối có một thứ phải cho ngài xem.”
Giọng cô hơi lớn, các quan quân vốn đang đề cao cảnh giác quan sát “tình hình chiến đấu” của bọn họ ở bên này càng dựng cao lỗ tai mà lắng nghe.
Mọi người đều đang đoán Cố Dĩ An định cho phó chủ tịch quân ủy Tiết Bân xem cái gì nên lén nhìn một cái. Chỉ thấy cô lấy di động ra che lại màn hình, chỉ để cho một mình Tiết Bân xem mấy giây, sau đó sắc mặt Tiết Bân lập tức trắng bệch.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiệp thứ nhất họ thắng tuyệt đối.
Ai cũng không ngờ rằng đường đường là phó chủ tịch quân ủy mà lại sẽ chủ động rời khỏi tiệc rượu, ngoài mặt là nói đến thăm ông Lục nhưng trên thực tế mọi người đều nhận ra được rằng ông ta đi trước một bước nhất định là có liên quan đến thứ mà Cố Dĩ An cho ông ta xem.
Quan quân của quân khu Hoa Bắc cũng không xa lạ gì với Cố Dĩ An, họ đều biết năm đó khi cô tranh cử chức tổng thống, cô chỉ thua Thượng Quân Ngạn mấy nghìn phiếu và xếp hạng ba, Thượng Quân Sách xếp hạng nhất bởi vì sự kiện tình dục bị gièm pha nên bị tước đoạt mất tư cách, Thượng Quân Ngạn xếp hạng nhì tiếp nhận vị trí của hắn ta và trở thành tổng thống, còn Cố Dĩ An, cô từ chối chức vụ phó tổng thống, từ hết mọi chức vị trên chính đàn, lẻ loi một mình đến Syria xa xôi để làm tình nguyện viên, một lần đi là đi đến tận hai năm.
Sự quyết đoán và cởi mở đó, bọn họ thân là đàn ông cũng không thể không bội phục, huống chi cô còn nắm được nhược điểm của Tiết Bân.
Mọi người đều đoán được những gì cô cho Tiết Bân xem nhất định là nhược điểm của ông ta, vậy nên tiếp sau đó, trong buổi tiệc rượu, các quan quân nọ đều khen tặng Ôn Thần đủ điều.
Thắng Tiết Bân bằng cách này, Ôn Thần chẳng hề thích một chút nào, bởi vì anh ghét cái cảm giác mình chẳng hề hay biết gì.
Nhìn Cố Dĩ An dạo chơi giữa các quan quân, cử chỉ vừa tao nhã lại vừa hào phóng và tự nhiên, lóa mắt giống như một viên kim cương, Ôn Thần chợt sinh ra một loại cảm giác cực kỳ xa lạ. Lúc anh tự cho rằng mình đã hiểu thấu cô, cô lại bày ra một gương mặt mới, nhất là khi di động của cô rung lên, cô quét mắt nhìn màn hình, ý cười trên mặt lập tức biến mất, nhân dịp tất cả mọi người không chú ý, một mình cô lẻ loi rời khỏi sảnh dự tiệc.
Ôn Thần cũng không biết cô từng đi ra ngoài, anh vốn đang hút thuốc ở ngoài hành lang, hơn nữa trong lòng buồn bực nên đi lên trên một tầng, cứ đi lên đi xuống mấy vòng như thế, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa hành lang mở ra, anh mới chuẩn bị đi xuống xem thử người đó là ai.
“Tôi đã nói rồi, không cần cân nhắc đến Ôn Thần làm gì.” Giọng của Cố Dĩ An cực kỳ lạnh lùng, khoảnh khắc khi cô nói ra tên của Ôn Thần kia, người nọ dường như chẳng hề có chút liên quan gì đến anh. “Ôn Thần chỉ là một trong số các quân cờ của tôi mà thôi, cho dù anh ta có vì đắc tội Tiết Bân mà bị phế đi chăng nữa thì tôi cũng muốn đi một bước này.”
“Anh hẳn là biết tôi đã chờ đợi ngày này quá nhiều năm rồi, tôi không thể vì bất kỳ kẻ nào mà xáo trộn ván cờ mà tôi đã bày ra nhiều năm qua.”
Khi nói những lời này, cảm xúc của cô vô cùng kích động.
Nhưng nghe xong toàn bộ những gì cô nói, Ôn Thần lại bình tĩnh một cách dị thường.
…
(Đừng vội mắng Dĩ An, hãy tin tui, đây là bẫy trong bẫy!)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.