Nghe thấy Ôn Thần đề nghị ly hôn, Lâm Mặc cũng không hỏi Cố Dĩ An lý do vì sao họ muốn ly hôn, vì anh ta cũng đã đoán được đại khái rồi.
“Tối đêm tổ chức tiệc rượu đó, có phải anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và em không?”
Cố Dĩ An gật đầu: “Chắc là thế.”
Lâm Mặc nóng nảy nói: “Em không giải thích cho anh ta biết đêm đó sở dĩ em làm vậy là vì…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh ấy sẽ không tin, đối với anh ấy mà nói, tôi đã chẳng còn chút gì đáng để tin tưởng nữa rồi. Tôi càng giải thích thì mọi chuyện chỉ thêm tệ mà thôi”
“Tôi đến tìm anh ta nói chuyện nhé?”
“Anh không cần phải ra mặt đâu.” Cố Dĩ An không muốn lại có người xen vào cuộc hôn nhân giữa cô và Ôn Thần nữa: “Nếu duyên phận giữa tôi và Ôn Thần chưa hết, vậy thì chờ giải quyết xong hết tất cả mọi thứ rồi, tôi tin rằng bọn tôi vẫn sẽ ở bên nhau. Nhưng nếu duyên phận đã định sẵn rằng bọn tôi cũng chỉ có thể đi được đến đây, tôi cũng không hối hận, bởi vì người như tôi có thể cảm nhận được tình yêu đã không dễ dàng gì rồi. Chính anh ấy là người đã cứu rỗi tôi, tôi còn phải biết ơn anh ấy.”
“Hơn nữa, người đã đặt một chân vào quỷ môn quan như tôi chưa chắc đã có thể sánh vai đi cùng anh ấy đến cuối đường, bây giờ dừng lại cũng tốt, ít nhất hai bên cũng chưa có gì để phải tiếc nuối.”
Lâm Mặc nghĩ, có lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự khiến cho cô đồng ý ly hôn nhỉ?
Bởi vì từ ngày bắt đầu đối đầu với Tiết Bân và nhà họ Cố, cô đã không còn nghĩ đến việc còn sống mà chiến thắng bọn họ.
…
Cố Dĩ An không nói chuyện nhập viện rửa ruột cho bất kỳ ai, chỉ có Lâm Mặc biết.
Hôm sau người chạy đến sân bay đưa tiễn cô cũng là Lâm Mặc, dặn dò cô phải uống thuốc đúng giờ, không thể lại bỏ mặc sức khỏe của mình.
Ôn Thần xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trên môi tràn ra một ý cười trào phúng, nhanh thế mà đã tìm được quân cờ tiếp theo rồi à?
Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Cố Dĩ An quay đầu lại, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với anh, chỉ một cái liếc nhìn cô đã đọc hiểu ánh mắt anh: Trào phúng.
Hóa ra sau khi người đàn ông này không còn yêu mình nữa, thì ánh mắt sẽ lạnh lùng đến nhường này…
“Lâm Mặc, tôi vào trước đây, anh về đi.” Cô chào tạm biệt Lâm Mặc, không muốn lại liên lụy đến anh ta nữa.
Lâm Mặc nhìn thấy Ôn Thần, không muốn anh hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Cố Dĩ An nên không dặn dò thêm gì nữa mà lên xe, hạ cửa kính xe xuống nhưng rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Có chắc là không cần giải thích giúp em không?”
Cố Dĩ An cười cười, lắc đầu với anh ta: “Không cần đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Mặc chỉ đành thôi.
…
Sau khi check in xong, Ôn Thần mới phát hiện ra vé máy bay mà Cố Dĩ An đặt là khoang phổ thông…
Trước khi máy bay cất cánh, anh nhìn thấy cô ngồi chen chúc trên chiếc ghế trong cùng cùng với hai người đàn ông vạm vỡ khác, sau khi dò hỏi tiếp viên, biết rằng khoang hạng nhất không còn dư vị trí, thì chỉ đành đứng dậy bước vào khoang phổ thông.
Thấy anh bước đến, Cố Dĩ An đoán được anh muốn làm gì, nói: “Lúc em đi đặt vé thì đã không còn ghế khoang hạng nhất nữa rồi, chỉ hai tiếng là đến Tương Thành, anh về chỗ đi.”
Ôn Thần không nói gì, ra hiệu cho người đàn ông ở bên cạnh đứng lên, sau khi người đàn ông kia đứng lên thì cởi bỏ đai an toàn của Cố Dĩ An, kéo cô về hướng khoang hạng nhất: “Em ngồi đây, anh sang bên đó.”
Cố Dĩ An không có sức lực để từ chối anh, hơn nữa các hành khách khác đều đang nhìn bọn họ, cô không muốn gây tranh cãi nên chỉ có thể ngồi xuống.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ôn Thần ngồi khoang phổ thông, trước kia khi thi hành nhiệm vụ, anh chưa từng chọn chỗ ngồi, anh chỉ là thoạt nhìn giống như một chàng công tử được nuông chiều, nhưng trên thực tế, lúc thực hiện nhiệm vụ thì khó khăn gì cũng đã nếm trải cả rồi.
Hai tiếng sau, Cố Dĩ An bị Ôn Thần bế xuống máy bay.
Thuốc mà Lâm Mặc kê cho cô là thuốc chống trầm cảm có thành phần trị đau đầu và an thần, sau khi máy bay cất cánh cô đã chìm vào giấc ngủ say.
“Để em xuống đi, em có thể tự đi được.” Lúc xuống khỏi máy bay Cố Dĩ An đầu nặng chân nhẹ, suýt chút nữa là không đứng vững.
Thấy sức khỏe của cô kém như thế, Ôn Thần vô cùng kinh ngạc: “Hai ngày qua không ngủ ngon sao?”
“Ừm, mới dọn về vẫn còn chưa quen, qua một thời gian nữa là ổn thôi.”
Cố Dĩ An không nhắc đến việc bởi vì chứng hậm hực tái phát, nên chính cô nôn nóng đến mức cả buổi tối đều không thể ngủ được. Cô dậy sớm trang điểm, cố gắng hết sức khiến cho khí sắc của mình tốt hơn một chút, nhưng khi lên xe đò lại không chịu được nữa. Vì trên xe có quá nhiều người, không khí lại không lưu thông nên suýt chút nữa là cô đã nôn ra.