Lấy danh nghĩa vợ chồng

 
Đã sống hơn nửa đời người, trải qua những thăng trầm, Lưu Vân sớm đã hiểu cặn kẽ nhóm người trong vòng tròn, biết điều gì là chí mạng nhất để đối phó với loại phụ nữ như Thượng Huy… là uy nghiêm. 
Tàn nhẫn giẫm đạp lên uy nghiêm của bà ta, cho bà ta biết đứa con gái bà nuôi dưỡng hai mươi mấy năm sớm đã không còn là quả hồng mềm mặc bà ta nhéo nữa.  
Cũng như thông báo với bà ta: “Cố Dĩ An là người nhà họ Ôn chúng tôi, người nhà họ Cố nhà bà có bản lĩnh, cũng đừng nghĩ có thể trêu chọc con bé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Dĩ An cũng không ngờ mẹ chồng bình thường mềm yếu nhu nhược, lúc quan trọng, vẫn có thể lý trí như vậy, không cần có bất kỳ xung đột nào, mượn tay người khác để phủ đầu mẹ Thượng Huy và Tiết Dã, đồng thời cũng để phu nhân lầu hai biết, cô con gái này sớm đã đoạn tuyệt không còn bất kỳ mối quan hệ gì với nhà họ Cố. 
Rốt cuộc trong giới chính trị và kinh doanh, người nào mà không biết đặt lợi ích lên đầu?
Giữa anh em ruột gặp nhau nhiều trở thành kẻ thù, sớm đã không cảm thấy có gì khác lạ. 
Chính vì từ nhỏ đã gặp nhiều chuyện như vậy, nên khi gả vào nhà họ Ôn, nhìn thấy sự đoàn kết của gia đình bọn họ, cô mới cảm thấy không phải gia đình giàu có nào cũng đầy mưu mô. 
… 
Buổi tối mở tiệc chiêu đãi bố mẹ chồng ở Triều Đường. 
Cố Dĩ An nhìn thấy chồng mình, Ôn Thần, người mà cô đã không gặp một ngày, việc đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn cho anh về việc làm vĩ đại hôm nay của mẹ chồng Lưu Vân. 
Ôn Thần ngồi đối diện cô, sau khi nhìn thấy tin nhắn, trả lời cô: “Thực sự là mẹ anh?”
“Phải không vậy?”
Ôn Thần nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ của mẹ, còn có chiếc vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay, hoàn toàn không giống với cái hôm qua đeo, lập tức khen: “Mẹ, dây chuyền và vòng tay rất đẹp, rất hợp với khí chất của mẹ.”
Lưu Vân nghe thấy điều này, vội vàng khen ngợi anh biết phân biệt hàng tốt: “Dây chuyền là Dĩ An mua cho mẹ, vòng tay là Ngôn Ngôn mua cho mẹ, mắt nhìn đồ của hai đứa đều tốt hơn mẹ con ta, ngay cả ba con cũng nói hai món phụ kiện này rất hợp với mẹ.”
Ôn Sơn bên cạnh trên tay cũng đang đeo chiếc đồng hồ mới , không đợi ông ấy mở miệng, mẹ chồng Lưu Vân đã kéo tay ông ấy: “Đồng hồ cũng là Dĩ An mua cho ba con, thấy thế nào? Có phải đẹp hơn nhiều so với cái trước đây của ba con không! Trước đó giống như là người giàu mới nổi, vẫn là kiểu dáng đơn giản như này phong độ hơn!”
Chỉ còn lại đứa cháu trai trong lòng Ôn Ngôn nói: “Chiếc khóa vàng mà Tiểu Niên Niên đeo cũng là Dĩ An chọn, Ngôn Ngôn cũng khá hài lòng.”
“Đúng đúng, con thấy đều rất đẹp.” Ôn Thần gật đầu, vẫn không quên gửi tin nhắn cho Cố Dĩ An: “Sao không mua quà cho anh?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Dĩ An đọc xong tin nhắn cũng không trả lời anh, trên đường đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc trở về, bị anh chặn lại trước cửa nhà vệ sinh. 
“Còn quà của anh thì sao? Ừm? Đừng nói không mua cho anh nhé, anh sẽ ghen đó.” Ôn Thần cà lơ phất phơ chặn trước cửa, giống như một tên lưu manh muốn quỵt nợ. 
“Có mua quà cho anh, về nhà cho anh xem.” Cố Dĩ An không quá giỏi dỗ dành người khác, ngoài lúc động tình trên giường quyến rũ mềm mại, thì bình thường đều là dáng vẻ lạnh lùng. 
Cô như vậy chỉ mang lại cảm giác vừa thuần khiết vừa ham muốn cho Ôn thần, bởi vì một khi dục vọng lấn tới… quả thực có thể muốn mạng của anh. 
Ví dụ bây giờ, Cố Dĩ An càng nghiêm túc nói “Về nhà cho anh xem”, anh càng hiểu thành: “Về nhà cho anh chơi đủ…”
Đột nhiên, anh thô bạo kéo cô vào lòng, sợ làm mất đi son môi của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng ngậm cổ cô: “Anh luôn có cảm giác em đang dụ dỗ anh, có phải mua nội y gợi cảm không? Về khách sạn muốn mặc cho anh xem?”
“...” Vậy mà anh lại đoán được. 
Cố Dĩ An bất chợt không biết nên nói tiếp thế nào. 
“Bị anh đoán đúng rồi sao?” Anh nhéo cằm cô, nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của cô, anh đưa tay nhẹ nhàng nhéo eo cô: “Để anh đoán xem gợi cảm bao nhiêu nhé? Nếu đoán đúng, phải khen thưởng cho anh có được không?”
Không cho phép cô đồng ý hay không đồng ý, ghé sát bên tai cô nói với cô: “Tơ đen? Cởi vớ? Còn xuyên thấu...”
“Không phải anh phái người theo dõi chúng em đấy chứ...” Tại sao anh lại đoán đúng được?
Cố Dĩ An nghiêm trọng nghi ngờ anh phái người theo dõi mình.  
“Các em ai cũng đều là người tinh ý, anh phái người theo dõi, các em không phát hiện ra sao?” Kéo cô vào trong hành lang, vừa bước vào liền đóng cửa lại, đèn được bật bằng giọng nói, Ôn Thần tháo thắt lưng ra: “Đã hẹn khen thưởng, bây giờ anh phải làm liền.”
Không đợi Cố Dĩ An hiểu ra, đầu cô đã bị anh ấn xuống, quỳ một gối xuống giữa háng anh, lại ngẩng đầu lên, dương vật nóng hổi gắng gượng dâng tới bên miệng. 
“Mở miệng nào bảo bối, anh biết dì cả của em đến rồi, khẩu giao giúp anh đi.” 
Không ngờ đều đã bị anh phát hiện rồi...
Cố Dĩ An có chút do dự: “Chúng ta về thôi, muộn rồi, mẹ sẽ...”
“Chính là muốn bọn họ suy nghĩ lung tung, bằng không tháng sau em vẫn phải khổ cực mang cho anh chén thuốc lên men nào đó.” Ôn Thần nắm dương vật vẽ đường viền môi cô, không để ý lớp trang điểm có cô có bị phai đi hay không: “Em biết không? Chúng ta về càng muộn, bọn họ càng vui.”
……
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui