Về quá khứ của Cố Dĩ An, Ôn Thần hầu như không hỏi bất cứ điều gì, nhưng không hỏi không chứng tỏ là anh không lén điều tra.
Theo việc điều tra ngày càng sâu, sau khi biết Tiết Bân là kẻ ấu dâm, còn cùng với những người như Thượng Quan Sách tụ lại dâm loạn, thậm chí còn lợi dụng ma túy khống chế một số quan chức, anh hận không thể trực tiếp giết chết Tiết Bân.
Không phải Ôn Thần chưa từng nghĩ đến việc trực tiếp giết Tiết Bân, nhưng một khi Tiết Bân chết không rõ ràng, người trong chính phủ sẽ lập tức chĩa mũi giáo về phía phủ tổng thống, đến lúc đó Thượng Quân Ngạn sẽ bị bao vây tứ phía, tình cảnh của họ sẽ không tốt được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên ăn xong bữa tối ở nhà họ Lục, trên đường về khách sạn, Ôn Thần chạy xe đến đường phụ, chỉ hỏi Cố Dĩ An một câu: “Cố Hoa Đông với lại Thượng Huy, những người làm tổn thương em, bọn họ đảm nhiệm vai trò gì?”
“Đồng lõa.” Cố Dĩ An lúc này rất bình tĩnh: “So với đứa con gái là em đây thì lợi ích mới là thứ họ yêu nhất, đặc biệt, bọn họ còn có phôi thai đông lạnh, cho dù đứa con gái là em có chết đi chăng nữa, bọn họ vẫn có thể tạo ra đứa con thuộc về mình.”
Ôn Thần có thêm một cái nhìn mới về vợ chồng nhà họ Cố: Máu lạnh và hoang đường.
Bọn họ đang xem con cái là cái gì? Một món hàng ư?
“Còn có cả phôi thai đông lạnh sao?” Ôn Thần cười khinh miệt: “Bọn họ cũng biết cách an bài đường lui lắm đấy.”
“Em đã đổi phôi thai của họ.” Trên mặt Cố Dĩ An lộ ra nụ cười đắc ý: “Có lẽ đến khi chết bọn họ vẫn không biết, đứa trẻ được mang thai hộ bên kia đại đương không có cùng huyết thống với bọn họ.”
“Mang thai hộ?”
“Em cũng chỉ mới biết gần đây.” Nhìn ngã ba phía cuối đường, nghĩ đến lựa chọn hướng đi của cuộc đời, Cố Dĩ An đột nhiên đã hiểu ra vì sao cha mình là Cố Hoa Đông phải chuẩn bị cả hai tay: “Năm năm trước em bắt đầu phản nghịch, không còn là quân cờ của họ, vào ngày em rời đi chính trường, bọn họ đã tính đến việc mang thai hộ, dù sao em cũng không phải sản phẩm họ muốn, tất nhiên họ muốn đào tạo một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời khác.”
Cô quay đầu lại đối mặt với người đàn ông ngồi cạnh: “Sau khi biết hết tất cả, anh không cảm thấy loại phụ nữ như em thật đáng sợ sao?”
Ôn Thần đưa tay nhéo cằm cô, không chớp mắt nhìn kỹ cô: “Lời này phải là em hỏi anh mới đúng, bởi vì mặt khác của anh còn âm u đáng sợ hơn so với em, ai cũng có một mặt âm u ích kỷ. Trên thế giới này chẳng có thứ gì gọi là nhân cách hoàn mỹ, bề ngoài thì nhìn như một người hoàn mỹ, nhưng nội tâm nói không chừng đã sớm thành ác quỷ.”
Cố Dĩ An nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Vậy anh có phải là ác quỷ không?”
“Nếu phải thì sao?” Ôn Thần hỏi lại: “Nếu có một ngày anh bày ra bộ mặt ác quỷ trước mặt em, em có sợ anh không?”
“Sẽ không.” Cô không có chút sợ hãi nào: “Nếu em đã thích một người, em sẽ thích mọi thứ của người ấy.”
“Có phải bây giờ anh nên nói với em rằng, hoan nghênh em đến với thế giới của anh không?”
Cố Dĩ An thành công bị anh chọc cười: “Không phải em đã ở trong thế giới của anh rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thần thử tính hỏi: “Vậy còn bao lâu nữa anh mới có thể bước vào thế giới của em?”
“Anh đang trên đường đến đó rồi.” Phủ lên tay anh, cô nắm lấy bàn tay ấy: “Ôn Thần, hoan nghênh anh đến với thế giới của em.”
“...” Nội tâm bị kích động quá mức, Ôn Thần lập tức cởi dây an toàn ra, ấn cái ót cô xuống, áp lên môi cô dùng sức hôn.
…
Trở lại khách sạn, vừa đi vào thang máy, Ôn Thần vội kéo Cố Dĩ An vào lòng hôn cô, ở trên xe vẫn chưa được hôn tận hứng, dường như đêm nay chưa hôn cô đủ.
Thang máy chậm rãi đi lên, đầu lưỡi của anh thò vào trong miệng cô tùy ý khuấy động, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, cảm thấy cửa thang máy sắp mở ra, anh lại đưa tay ấn nút đóng cửa, không cho bất kỳ một ai vào làm phiền họ.
Mãi cho đến tầng bốn mươi sáu, cửa thang máy mở ra, anh kéo tay Cố Dĩ An đi ra ngoài, vừa hôn vừa ôm cô đi đến phòng cho khách. Khi đến gần cửa anh mới đột nhiên nhận ra chỗ không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, đó là Ôn Ngôn và mẹ của anh Lưu Vân.
Ôn Thần rất kinh ngạc: “Mẹ?”
Cố Dĩ An ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ chồng và em chồng, cô nhanh chóng sửa soạn lại vẻ ngoài xộc xệch của mình: “Mẹ, Ngôn Ngôn, sao hai người lại đến đây?”
Lưu Vân thấy họ hôn môi mà mặt đỏ bừng hết cả lên, nhưng đáy lòng lại thấy vui cho họ: “May là mẹ đến, chứ nếu không đêm nay hai đứa sao chịu nổi.”