Ôn Thần bảo Cố Dĩ An nuốt khoảng chừng ba lần tinh dịch.
Lần sau càng sướng hơn lần trước, bởi vì dưới sự chỉ đạo của anh, khẩu giao của Cố Dĩ An tiến bộ quá nhiều…
Vậy nên sang ngày hôm sau, lúc ăn cơm, thấy cô uống sữa đậu nành bằng ống hút, côn thịt giữa hai chân không tự chủ lại cương lên.
Nhưng anh không thể cứ luôn nghĩ đến chuyện đó, bởi vì thứ sáu phải phát hết thiệp mời, còn phải đi thuyết phục ông Lục đến tham gia tiệc rượu ngày mai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, có lẽ là bởi vì anh tư Lục Diệu đã khuyên nhủ thuyết phục được bố mình nên Ôn Thần chỉ cần nói rõ ý đồ đến gặp, ông Lục lập tức đồng ý tham gia, nhưng với tiền đề là… Không thể đánh nhau ở Triều Đường.
“Bác Lục, bác cứ yên tâm, cháu sẽ không gây chuyện thị phi trên chính địa bàn của mình đâu ạ. Triều Đường cũng có cổ phần của cháu, nếu đánh nhau đập hỏng đồ đạc thì những thứ bị đập đó đều là tiền của cháu, cháu là đứa tiếc của mà.”
Sau khi Ôn Thần cam đoan xong thì lại đến trước mặt bố mình là Ôn Sơn giải thích chuyện lên hot search, chứng minh mãi chuyện anh và Cố Dĩ An không phải là hôn nhân hình thức, còn nói mình tuyệt đối thích phụ nữ.
Thật ra Ôn Sơn đã sớm nhận ra người trong ảnh chụp là con dâu Cố Dĩ An, nhưng ông ấy lo lắng nhỡ đâu hai người đúng là hôn nhân hình thức thật thì sao!
Nếu không phải Ôn Ngôn quay video lại cảnh hai người hôn nhau từ trong thang máy bước ra, mối bận tâm lớn trong lòng Ôn Sơn này sẽ không tiêu tan: “Bố mặc kệ mày thích nam hay nữ, nhưng nếu mày dám phụ Dĩ An thì ông đây nhất định sẽ đánh gãy chân mày!”
Ôn Thần thuật lại nguyên lời của Ôn Sơn cho Cố Dĩ An nghe, còn làu bàu: “Sao anh cảm thấy em mới là người nhà họ Ôn bọn anh, còn anh chỉ là đứa con tới ở rể thế?”
Lúc đó Cố Dĩ An đang thử lễ phục cùng với Ôn Ngôn, cô chọn hai bộ lễ phục dạ hội có kiểu dáng khác nhau, ướm thử rồi chụp hai bức ảnh gửi cho Ôn Thần: “Anh cảm thấy bộ nào hợp với em?”
“Bộ nào cũng không hợp, anh thích em lúc không mặc quần áo hơn.”
Đọc được tin nhắn của anh, mặt Cố Dĩ An bỗng chốc đỏ bừng.
Ôn Ngôn thấy cổ đỏ mặt, ban đầu cứ nghĩ là cô cảm thấy không khỏe nhưng khi thấy cô đang cúi đầu xem di động, cô ấy hiểu ngay là chuyện gì xảy ra, dù sao thì giữa hai cặp vợ chồng trưởng thành thì luôn có một vài việc riêng tư ấy mà…
Cuối cùng, Cố Dĩ An vẫn chọn chiếc váy lụa màu đen, bởi vì Ôn Thần không cho cô mặc lễ phục bó sát người.
Lúc đưa ra lý do, anh nói: Cái bộ bó sát người kia quá quyến rũ.
Nhưng đến tối thứ bảy, lúc cô cùng có mặt ở Triều Đường với Ôn Ngôn, ngay khoảnh khắc Cố Dĩ An vừa mới xuống xe kia, Ôn Thần lập tức hối hận vì đã để cho cô mặc chiếc váy lụa màu đen đó, bởi vì dưới ánh đèn, chiếc váy lụa kia của cô… Là có thể nhìn xuyên qua được.
Đôi chân dài từ đầu gối trở xuống gần như lộ ra toàn bộ, miếng lót bên trong chỉ che khuất cái mông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Loại vải dệt xuyên thấu kia chỉ càng quyến rũ hơn mà thôi.
Tay Cố Dĩ An cầm một chiếc túi Chanel đen nhỏ, chiếc váy lụa đó là kiểu trễ ngang vai, cô bảo nghệ sĩ xăm mình vẽ lên vết sẹo ở vai trái kia một đóa hoa tường vi đen, vừa che được vết sẹo vừa tăng thêm khí chất cho cô. Cô không đeo bất kỳ vật phẩm trang sức quý giá nào, điều đó lại khiến cho xương quai xanh của cô càng thêm phần gợi cảm.
Khung xương của cô vốn nhỏ, vốn có sự dịu dàng của người con gái vùng Giang Nam, chiếc váy lụa đen kia ở trên người cô, vừa trong sáng mà lại vừa mang chút sắc tình, Ôn Thần nhìn thấy chỉ hận không thể cởi áo khoác tây trang bọc cô lại.
“Cái cô này, em cố ý chơi anh phải không?” Ôn Thần thấp giọng nói khẽ bên tai Cố Dĩ An. “Em mặc như thế này, bảo anh làm sao yên tâm bàn chuyện đây? Hửm?”
“Nếu như anh phân tâm, em có thể bàn giúp anh.” Cố Dĩ An vừa đi vừa chào hỏi với những người quen đang tiến vào, động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.
Ôn Thần biết vào những thời khắc quan trọng thì cô càng lý trí hơn cả đàn ông, anh căm hận nói: “Đêm nay anh sẽ cho yêu tinh như em biết người đàn ông mà em chọn xuất sắc như thế nào.”