Lay Động Tiếng Lòng


Dừng xe.
Thịnh Như Ỷ theo tầm mắt của Bạch Mông mà nhìn qua.
Trong bãi đậu xe vắng vẻ, Kha Nhược Sơ đang ôm một người phụ nữ tóc dài.
Người phụ nữ kia rất chững chạc, cao hơn Kha Nhược Sơ nửa cái đầu, cô ấy cười cười véo mặt Kha Nhược Sơ, Kha Nhược Sơ một bên ôm cô ấy, một bên ngửa đầu cười rạng rỡ.
Thật mùi mẫn.
Thịnh Như Ỷ nắm chặt tay lái, lặng lẽ nhìn.
"Thời gian trước, còn nói với em là không dám theo đuổi người ta, nào ngờ quay lại đã ở bên nhau, cái tốc độ này ghê gớm thật." Bạch Mông nói lớn, cô thấy Kha Nhược Sơ cùng với một người phụ nữ chững chạc ôm nhau, còn sờ sờ mặt nữa.

Trông rất thân thiết, lập tức nhớ đến vị "người chị ôn nhu" mà Kha Nhược Sơ đã từng đề cập với cô.
Ánh mắt Thịnh Như Ỷ vẫn còn nhìn về phía đó, Kha Nhược Sơ vẫn còn đang ở trong vòng tay đối phương, dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người ta, đang cười nói cái gì đó.
Bạch Mông ngồi không yên, lập tức tháo dây an toàn, muốn xuống xe, "Em đi qua chào hỏi một cái...."
Thịnh Như Ỷ quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, lúc cô mở miệng nói chuyện, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta rụt rè, "Đi làm bóng đèn à? Đi thôi."
"....!Vâng ạ." Bạch Mông vẫn còn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ quan sát, quả thật lúc này cô đi đến cũng dư thừa, thật không biết điều nữa.

Dù sao về sau còn rất nhiều thời gian để hỏi.
Thịnh Như Ỷ lái xe ra khỏi bãi đậu xe tầng hầm, trên đường đi không nói chuyện.
Còn trong lòng Bạch Mông thì cực kỳ tự tin, cho rằng Kha Nhược Sơ đã theo đuổi được người cô ấy thích, cô vui thay cho Kha Nhược Sơ, cũng không cảm nhận được tâm trạng của người bên cạnh có bao nhiêu thấp, "Bạn gái cậu ấy thật xinh đẹp, trách không được ngày đó còn làm vẻ mặt si tình."
Nghe Bạch Mông nói, Thịnh Như Ỷ nhìn về phía trước, vẫn im lặng không nói.
Lúc này, Bạch Mông mới cảm nhận không khí trong xe không đúng, Thịnh Như Ỷ yên lặng quá mức, ngày thường chị cô còn dỗi cô vài câu, "Tâm trạng chị không tốt sao? Hôm nay, chị không có đá xoáy em, thật không quen."
Một lát sau, Thịnh Như Ỷ thờ ơ nói, "Chị đang lái xem, em im chút đi."
Bạch Mông liếc nhìn Thịnh Như Ỷ, trong lòng cảm thấy hôm nay chị cô không dễ chọc, nói chuyện cũng không có cười, tốt nhất cô vẫn nên câm miệng lại.
Hôm nay, ai đã chọc người này thế?
Trong lòng Bạch Mông nghĩ không ra, xe cứ thế mà chạy, lúc gần đến nhà Bạch Mông, cả hai người không ai nói câu nào.
"Đi thẳng về phía trước 50m, sau đó quẹo phải." Tiếng nhắc nhở từ máy định vị.
Lúc đến ngã tư, Bạch Mông thấy Thịnh Như Ỷ "nghiêm túc" lái xe lướt qua, quên rẽ phải.
Lúc Thịnh Như Ỷ ý thức được.
"Bạn đã đi lệch khỏi quỹ đạo, tôi đang sắp xếp lại hướng đi cho bạn."
"Mới vừa rồi chị...." Bạch Mông muốn hỏi Thịnh Như Ỷ tại sao vừa rồi không rẽ, bây giờ phải đi một vòng lớn mới về đến nhà, nhưng nhìn thấy cái liếc mắt của Thịnh Như Ỷ, Bạch Mông đem lời nói nuốt vào trong bụng, yên lặng như con gà rù.
Cả buổi tối, Bạch Mông cảm thấy tâm trạng Thịnh Như Ỷ không tốt.
Cho nên chờ kết thúc, Thịnh Như Ỷ về nhà, Bạch Mông chủ động ra trận, "Chị, hay là để em đưa chị về."
"Chị không có uống rượu, em đưa làm gì." Thịnh Như Ỷ cười nhưng nụ cười này thật mệt mỏi, "Được rồi, chị về đây."
Hơn 8 giờ, mới về đến nhà.
Thịnh Như Ỷ đậu xe vào chỗ, sau đó yên lặng ngồi trong xe, không có ý định xuống xe, cô dựa người vào ghế lái, nhắm mắt lại.
Trong đầu cô xuất hiện lời nói nào đó.
"Chị, về sau em có thể không có thời gian đi ăn tối với chị...."
Theo đuổi được bạn gái rồi, làm sao mà có thời gian chứ.
Mở miệng là gọi "Chị" nghe thật ngọt, thế mà hoá ra chỉ xem cô là một người chị mà thôi....!Có thể đối với mấy người chị thế này, Kha Nhược Sơ cũng quan tâm như vậy.
Nghĩ đến chuyện này làm gì?
Thịnh Như Ỷ híp mắt, cười như không cười, cô kết giao không biết bao nhiêu bạn gái, có chuyện gì mà chưa trải qua chứ, chẳng phải là một cô nhóc thôi sao, có cái gì mà tốt đẹp đâu.
Vốn dĩ tuổi tác cũng cách nhau nhiều, cũng đâu phải cùng một loại người.

Chẳng lẽ, cô thật sự muốn cùng cô nhóc này có cái gì sao?
Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại.
Vẫn suy nghĩ đến nó....
Nụ cười trên môi dần tắt, Thịnh Như Ỷ nghiêng nghiêng đầu, nhắm mắt mà mày cũng cau lên, làm cái gì cũng cảm thấy không thoải mái.
Cô hé mở mắt, đúng lúc nhìn phải túi quà chưa kịp tặng, ánh mắt cô nhìn vào đó một hồi lâu.
Buồn rầu, khó chịu, nghẹn nghẹn, trong lòng hụt hẫng.
Sau một lúc ngồi một mình, Thịnh Như Ỷ không xuống xe, mà gọi điện thoại, "Ra ngoài uống rượu chứ?"
Nửa giờ sau, Lâm Nghiên vội vàng chạy đến Dạ Sắc sau khi nhận được cuộc gọi của Thịnh Như Ỷ.

Cô đang buồn vì không ai thèm đi uống rượu cùng cô giải sầu, nếu mà tối nay Thịnh Như Ỷ không gọi cho cô, có khi cô lại đi chơi với cô bạn nhỏ.
"Này người đẹp, sao đêm nay có nhã hứng mời mình uống rượu vậy? Hôm nay, cậu mới về nước mà." Lâm Nghiên ngồi xuống đối diện Thịnh Như Ỷ, thuận tay cầm ly rượu trên bàn.
Thịnh Như Ỷ cụng lý với Lâm Nghiên, "Giữa trưa về tới."
"Thế sao không đi tìm thỏ con nhỉ?" Cánh tay Lâm Nghiên chống xuống mặt bàn, đưa người về phía trước hướng gần Thịnh Như Ỷ, nhướng mày cười, "Nhiều ngày không gặp, đêm còn dài, sao không mang thỏ con nhà cậu lên giường mà vận động cho đã cái nư à?"
Đêm còn dài, lúc này còn không biết thỏ con đang thân thiết với ai....!Thịnh Như Ỷ lại uống một ngụm rượu, "Cậu có thể nói chuyện bình thường được không?"
Lâm Nghiên quan sát Thịnh Như Ỷ, nhìn ra được Thịnh Như Ỷ đến đây uống rượu giải sầu, cô dùng câu nói quen thuộc hỏi, "Cậu và cô nhóc kia có tiến triển gì thêm chưa? Theo đuổi được chưa?"
Nói mới có mấy câu mà câu nào cũng có Kha Nhược Sơ trong đó, Thịnh Như Ỷ mất kiên nhẫn, "Đổi đề tài khác đi."
"Khoan đã, đừng nói cậu...!không theo đuổi được người ta nha?" Lâm Nghiên vỗ tay lên mặt bàn, hoàn toàn làm lơ câu nói kia của Thịnh Như Ỷ, "Vậy có phải cô nhóc kia cũng không thích cậu đúng không?"
Cái từ "cũng" được nhấn mạnh.
Trong lòng Lâm Nghiên đột nhiên thoải mái rất nhiều, đến Thịnh tổng còn không theo đuổi được người ta, vậy thì cô không theo đuổi được cũng là chuyện rất ư bình thường.
"Uống rượu thì uống đi, nói lời vô nghĩa nhiều như vậy làm gì."
Lâm Nghiên không hề nói tiếp, đương nhiên biết được Thịnh Như Ỷ không muốn nhắc đến Kha Nhược Sơ, uống lên hai ly, Lâm Nghiên cầm lấy ly rượu của cô mà hỏi, "Cuối cùng thì cậu làm sao vậy? Tâm trạng sao kém thế này."
"Không có gì." Thịnh Như Ỷ cũng không biết làm sao nữa.

Đã từng tuổi này rồi, chuyện này đáng giá để trong lòng vậy sao....
Lâm Nghiên nhìn nhìn, có lòng tốt nhắc nhở, "Cậu bớt uống lại đi, có gì nói với mình, lần trước nhập viện không nhớ sao?"
*
Chuông cửa vang lên, Kha Nhược Sơ ở trong phụ bếp, cô đi ra mở cửa, là mẹ cô đã về.
Nhìn nhau một hồi, không khí thật xấu hổ.
Bởi vì, hai người hơn nửa tháng rồi không gặp mặt nói chuyện cùng nhau.
Viên Lộ Chi, "Cô của con đến à?"
Kha Nhược Sơ, "Đến ạ, đang nấu cơm."
Đây là đoạn đối thoại đầu tiên của hai mẹ con sau lần cãi nhau tháng trước.
Lúc này, một người phụ nữ mặc áo sơ mi từ trong bếp đi ra, ống tay áo xăn lên, tóc dài tuỳ ý cột lên."
"Sao không đợi tôi về nấu cơm, còn bắt em phải nấu nữa, thật sự ngại quá." Viên Lộ Chi thuận miệng nói luôn Kha Nhược Sơ, "Con cũng vậy, sao lại để cô con nấu cơm."
"Giờ này mà còn khách sáo gì với em nữa, dù sao bây giờ em cũng không có chuyện gì làm, đến đón con bé tan ca sẵn tiện đi siêu thị mua đồ ăn.

Mà nói đến cái chuyện bếp nút của chị thì bỏ đi, Nhược Sơ ăn còn muốn nôn ra." Kha Tri Hạm cười nói, đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn, "Rửa tay ăn cơm thôi."
Có Kha Tri Hạm ở đây, bầu không khí nhẹ nhàng hơn nhiều, Kha Nhược Sơ thở phào nhẹ nhõm, nếu không nhờ có Kha Tri Hạm ở đây, cô cũng không biết làm cách nào để giải hoà với mẹ cô.
Lúc Viên Lộ Chi chưa làm chị dâu của Kha Tri Hạm, hai người từ nhỏ đã làm hàng xóm với nhau, quan hệ rất tốt, sau đó Viên Lộ Chi kết hôn với anh của Kha Tri Hạm, quan hệ của hai người đương nhiên thân thiết hơn.

Mặc dù bây giờ, Viên Lộ Chi và anh trai của Kha Tri Hạm đã ly hôn, nhưng hai người vẫn còn tới lui với nhau.
Trên bàn ăn luôn hay nói chuyện việc nhà.
"Em định về sau sẽ ở Nam Thành phát triển à?"
"Vâng, cuối tuần này em sẽ đi làm.

Mức lương ở đây tốt hơn với chỗ cũ nhiều, Nam Thành cũng tương đối quen thuộc với em, về sau gặp mặt hai người sẽ tiện hơn."
"Vậy em tìm được chỗ ở chưa? Nếu không thì ở chỗ tôi trước đi."
"Công ty đã sắp xếp xong rồi, chờ em thu dọn xong, lại gọi hai người sang ăn cơm." Kha Nhược Sơ gắp đồ ăn, đem đề tài chuyển sang người Kha Nhược Sơ, nói đùa, "Nhược Sơ, con có đối tượng chưa?"
Cái đề tài trốn không được mà.
Kha Nhược Sơ thành thật trả lời, "Không có ạ."
Kha Tri Hạm nhìn nhìn Viên Lộ Chi, "Này chị Viên, Kha Nhược Sơ đã lớn thế này rồi chị còn không cho con bé yêu đương sao?"
"Như thế nào lại không?" Nói đến cái này, Viên Lộ Chi nhịn không được mà bắt đầu mắng, "Lần trước, tôi còn giới thiệu cho nó một đưa, đi du học ở nước ngoài, người thật ưu tú, lại đẹp trai.

Phải khen ngược lại nó, còn chưa kịp hiểu hết người ta đã từ chối rồi."
"Con không thích anh ta."
Viên Lộ Chi, "Cơ hội còn chưa cho người ta thì sao mà biết thích hay không thích."
"Con bé không thích chị cũng đừng có ép, lớn thế này rồi thì để con bé tự chủ, chị cũng bớt quản lại chút.

Huống chi, chuyện tình cảm còn phải nói đến cảm giác, Nhược Sơ nhà chúng ta cũng rất ưu tú, xinh đẹp còn đáng yêu nữa, còn sợ không gặp được người ưu tú sao." Kha Tri Hạm biết Viên Lộ Chi luôn có dục vọng khống chế con gái, nói thật, có đôi khi Kha Tri Hạm thật sự còn phải khiếp sợ.
Suy cho cùng, có lẽ chỉ có mỗi Kha Tri Hạm mới có thể khuyên được mẹ cô, còn giúp cô nói chuyện.
"Cảm giác gì mà cảm giác, cho nên đến bây giờ em còn chưa chịu kết hôn đúng không?"
Kha Tri Hạm chầm chậm trả lời Viên Lộ Chi, "Không phải chị kết hôn sớm rồi cũng ly hôn à?"
Viên Lộ Chi: "...."
Kha Nhược Sơ ngồi một bên yên lặng ăn cơm, còn nghẹn cười, cũng chỉ có cô của cô mới dám nói móc mẹ cô thôi.
Trước khi ngủ, Kha Nhược Sơ dựa vào đầu giường, đợi lâu rồi cũng không nhận điện thoại của Thịnh Như Ỷ.
Kha Nhược Sơ cũng muốn chủ động gọi cho Thịnh Như Ỷ, nhưng không dám, rốt cuộc thì hôm nay Thịnh Như Ỷ cũng mới từ nước ngoài về, còn sai múi giờ, có khi rất mệt, chắc đang nghỉ ngơi.
*
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Kha Nhược Sơ ở trong khu trà nước nhắn tin cho Thịnh Như Ỷ, muốn hỏi tối nay khi nào đi ăn.
Mới vừa nhắn tin xong.
"Kha Nhược Sơ!" Bạch Mông thấy Kha Nhược Sơ ôm điện thoại cười ngây ngô, "Đang tán gẫu với bạn gái sao."
Kha Nhược Sơ thu hồi điện thoại.
"Hai người khi nào ở bên nhau?"
Kha Nhược Sơ mơ hồ, "Cái gì mà ở bên nhau?"
"Cậu và bạn gái cậu chứ ai, ngày hôm qua lúc tan ca mình ở bãi đỗ xe nhìn thấy hai người, cái này có gì mà thẹn thùng chứ." Bạch Mông thấy Kha Nhược Sơ đỏ mặt, "Nói thoát ế sẽ mời mình ăn cơm, cậu đừng có mà chơi xấu nha!"
Ngày hôm qua, tan ca, ở bãi đỗ xe tầng hầm.
Kha Nhược Sơ nhìn Bạch Mông, suy nghĩ một hồi, không chút cẩu thả nào mà nói, "Đó là cô của mình."
Bạch Mông, "...."
Thì ra là thế, Bạch Mông còn không biết vì sao đứa nhát này đột nhiên thông suốt, quả nhiên không thể nào.
*
Lúc Thịnh Như Ỷ nhìn tin nhắn của Kha Nhược Sơ gửi đến, cô đang nằm trên giường bệnh, cái mồm mắm muối kia của Lâm Nghiên thật sự muốn đánh mà, thật đúng là uống rượu bao tử lập tức khó chiu.

Hôm nay lại phải nhập viện.
[Thỏ con] Chị, đêm nay mấy giờ chúng ta gặp nhau.
Thịnh Như Ỷ nhìn tin nhắn này một lúc, không trả lời, con thỏ này thật là, có bạn gái rồi còn đi trêu chọc người chị này.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui