Tim Kha Nhược Sơ lệch một nhịp, bởi vì nghe thấy Thịnh Như Ỷ hỏi rất nghiêm túc.
Sau đó, tâm đầy cảm động.
Nhịn không được mà hỏi, đúng là Thịnh Như Ỷ mang chút tâm tư.
Cô bỏ qua góc độ của Kha Nhược Sơ, chỉ đứng ở góc độ của bản thân suy xét, cô muốn sớm ổn định.
Nhưng kết hôn đối với Kha Nhược Sơ mà nói, có lẽ còn quá sớm.
Thấy Kha Nhược Sơ không trả lời ngay, Thịnh Như Ỷ nhìn cô cười nhạt, giống như đang không cần một câu trả lời nghiêm túc.
"Bây giờ, em chẳng có gì...!chị nguyện ý gả cho em sao?" Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thịnh Như Ỷ, hỏi ngược lại.
Thịnh Như Ỷ nghe xong, chỉ chú ý đến nửa câu sau, cô cười quyến rũ, "Em cứ thế này mà cầu hôn chị à?"
"Không phải." Kha Nhược Sơ buột miệng thốt ra.
Thịnh Như Ỷ cười nhạt, "Vậy em không nghĩ kết hôn với chị à?"
"Em, ý em là cầu hôn không thể tuỳ tiện như vậy được." Kha Nhược Sơ gấp gáp giải thích.
Thịnh Như Ỷ cúi đầu, chống lên trán Kha Nhược Sơ, lát sau khẽ nói, "Chị muốn kết hôn, làm sao bây giờ?"
Lời nói thẳng thắn không che giấu.
"Tết năm nay, chị về nhà với em đi." Kha Nhược Sơ bổ sung thêm câu mấu chốt, "Lấy thân phận bạn gái của em."
Một năm rồi, Kha Nhược Sơ cảm thấy thời gian cũng đủ, mà bây giờ lúc cô nói lời này với Thịnh Như Ỷ, ánh mắt rất kiên định.
So với lúc mới yêu đương, càng có tự tin, càng có chủ kiến.
Một năm qua, những thay đổi của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ đều nhìn thấy.
Lúc mới yêu, tính cách Kha Nhược Sơ mềm yếu, nói cũng không được tự tin.
"Cuối cùng, em cũng không định giấu chị nữa."
"Không giấu nữa." Kha Nhược Sơ trả lời.
Làm gì muốn giấu chứ, thật ra cô hận không thể để toàn thế giới biết, cô có một người vợ hoàn mỹ thế này.
Nhưng mà việc nào ra việc đó, Kha Nhược Sơ vẫn tra hỏi Thịnh Như Ỷ, "Chị nói thật cho em biết, hôm nay chị hút bao nhiêu điếu thuốc?"
Thịnh Như Ỷ nói, "Chỉ hai điếu."
Ánh mắt Kha Nhược Sơ nghi ngờ.
Thịnh tổng hèn mọn, "Thật mà, chị không có lừa em."
"Chị đồng ý với em bớt hút thuốc lại."
"Vâng, nghe bác sĩ Kha dặn."
Cuộc nói chuyện thường ngày.
Về phương diện này, Kha Nhược Sơ dặn dò một câu, Thịnh Như Ỷ đều ngoan ngoãn nghe lời.
Trước kia, Thịnh Như Ỷ nghiện thuốc lá, nhưng sau khi ở bên Kha Nhược Sơ, cô đã kiềm chế lại.
Có rất nhiều lúc áp lực muốn hút thuốc, nhưng nó không bằng một cái ôm của Kha Nhược Sơ.
*
10 giờ tối, Kha Nhược Sơ là người cuối cùng đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sân trường cũng không còn ai, đã cuối mùa thu, gió thổi tiếng lá cây sào sạt, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽ.
Đèn bên ngoài phòng thí nghiệm đã bị hỏng, con đường đi cũng tối, Kha Nhược Sơ bước nhanh chân hơn.
Cao học rất bận, áp lực cũng lớn.
Bận rộn làm luận văn, bận rộn thực hành ở phòng thí nghiệm, bận rộn làm thuyết trình SCI, thật nhiều việc làm cho Kha Nhược Sơ thở không nổi.
Nếu như không ở cùng nhau, Kha Nhược Sơ nghĩ có lẽ cô và Thịnh Như Ỷ cũng không có thời gian để yêu đương.
Sau khi ở chung, địa điểm các cô hẹn hò nhiều nhất chính là ở nhà, nói đúng hơn là trên giường.
Mỗi lần đi làm ở bệnh viện hay đi học mệt mỏi về nhà, buổi tối, Kha Nhược Sơ rất thích Thịnh Như Ỷ ôm cô ngủ.
Nếu lúc ngủ không ngửi được mùi hương quen thuộc sẽ rất trống vắng.
Cuộc sống của hai người đã hoàn toàn hoà nhập vào nhau.
Mặc dù chưa kết hôn, nhưng có lẽ sau khi kết hôn cũng thế này.
Nghĩ đến chuyện này.
Cuối tuần này về nhà, Kha Nhược Sơ định nói với mẹ cô trước là cô đã có đối tượng yêu đương, để xem thái độ của mẹ cô thế nào.
"Kha Nhược Sơ."
Giọng nói không xa truyền đến.
Kha Nhược Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Như Ỷ dẫn Điềm Đậu đi đến chỗ cô.
"Không phải em đã nói sẽ về nhà ngay sao."
Khu dân cư đối diện với cửa Bắc trường đại học, đi qua cũng chỉ vài phút.
Thịnh Như Ỷ cầm sợi dây xích chó trong tay, "Buổi tối, chị không yên tâm để em đi một mình, dẫn Điềm Đậu đến đây đón em."
Ban đêm, dắt theo một con chó to như Điềm Đậu, đúng là có cảm giác an toàn hơn.
"Trời hạ nhiệt độ thế này, chị cũng không mặc nhiều vào." Kha Nhược Sơ đổi áo khoác cho Thịnh Như Ỷ.
Nếu đã dẫn Điềm Đậu đi ra đây, thuận tiện đi dạo thêm chút nữa.
Vì vậy, Thịnh Như Ỷ nắm tay Kha Nhược Sơ, Kha Nhược Sơ dắt Điềm Đậu, đi dạo bên trong trường học.
Điềm Đậu ở nhà buồn cả ngày, được dắt đi dạo, cho nên vô cùng hoạt bát.
Hôm nay, thời tiết rất tốt, bầu trời đầy sao, Kha Nhược Sơ ngẩng đầu nghỉ chân, có hứng thú lôi kéo Thịnh Như Ỷ xem sao trên trời.
Bận rộn cả ngày, khó có được thời gian thả lỏng.
"Vào mùa đông, ngôi sao đó là sáng nhất." Kha Nhược Sơ quay đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, đôi mắt to bị gió thổi vào có hơi nheo lại.
"Mấy cái này cũng biết sao?" Thịnh Như Ỷ nói, từ phía sau ôm lấy Kha Nhược Sơ, cô thích tư thế này, có thể ôm Kha Nhược Sơ vào trong lòng ngực, muốn xoa thế nào thì xoa.
"Có biết một chút, còn ở bên ngoài...." Kha Nhược Sơ trầm giọng nhắc nhở.
Thịnh Như Ỷ không thuận theo, lại dùng cái giọng nữ vương làm nũng, "Chị lạnh mà~~"
Không biết là lạnh hay có ý đồ khác, trong lòng Kha Nhược Sơ hiểu rõ nhất, nhưng mà không ngăn được Thịnh Như Ỷ, cho nên chỉ có thể để người kia ôm.
Gió đêm mang hơi lạnh, từng cơn thổi đến.
Hai người ôm nhau, đúng là thoải mái ấm áp hơn nhiều.
"Chị sẽ kiểm tra em." Thịnh Như Ỷ nói.
"Kiểm tra cái gì?"
"Không phải em nói em biết à, vậy em nói chị nghe xem, ngôi sao kia gọi là gì?" Thịnh Như Ỷ đưa tay chỉ vào ngôi sao đang loé sáng trên bầu trời.
Kha Nhược Sơ nhìn theo hướng tay Thịnh Như Ỷ, "Ngôi sao đó à?"
"Ừ."
"Đó là sao Thiên Lang."
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ trả lời dứt khoát, nhưng cũng không tin tưởng cho lắm, "Thật hay giả vậy?"
"Ngôi sao này là dễ nhận ra nhất." Kha Nhược Sơ nhẹ nhàng nắm lấy tay Thịnh Như Ỷ, lại chỉ sang hai ngôi sao khác, nghiêm túc khua tay múa chân, "Chị nhìn xem hai ngôi sao ở bên cạnh nó, có phải tạo thành tam giác không? Cái này chính là tam giác lớn mùa đông."
Thịnh Như Ỷ cẩn thận nhìn lên bầu trời đêm, đúng là vậy, "Sao em biết được?"
"Trước kia, lúc chỉ có một mình buồn chán, sẽ ngắm sao." Ánh mắt Kha Nhược Sơ dừng lại trên mặt Thịnh Như Ỷ, so với sao trên bầu trời càng lộng lẫy hơn.
Cô nhân cơ hội này nắm chặt tay Thịnh Như Ỷ, không muốn buông ra, nghĩ đến thời gian trước Thịnh Như Ỷ luôn miệng nhắc đến chuyện kết hôn, cô mím môi cười.
Thịnh Như Ỷ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Kha Nhược Sơ hỏi, "Này ngốc, nhìn chị làm gì?"
Kha Nhược Sơ vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, "Cảm thấy thật hạnh phúc."
Nói xong đến bản thân cô cũng thấy buồn nôn.
Còn có chút đắc ý.
Thịnh Như Ỷ nhìn cô cười, không nói gì, ánh mắt dời đến đôi môi đỏ mọng của Kha Nhược Sơ, cánh môi mềm mại, cô biết, hôn lên rất thoải mái.
Đêm khuya, trong trường học không bóng người.
Điềm Đậu ngoan ngoãn ngồi một bên, thè lười cười, nhìn khắp nơi, giống như đang ngắm cảnh đêm.
Một ánh mắt, Kha Nhược Sơ đã biết Thịnh Như Ỷ muốn làm gì, bất động thanh sắc đến gần, cô ăn ý nhắm mắt lại, giây tiếp theo, nụ cười trên môi đã biến thành nụ hôn.
Nhắm mắt lại, môi chạm môi, nụ hôn ngắn lại đầy mê hoặc, như gió đêm dịu dàng.
Sau khi bị hôn, Kha Nhược Sơ cọ cọ chóp mũi Thịnh Như Ỷ, nhìn đầy thâm tình, giống như vừa mới được cho ăn một viên kẹo, thật ngọt, nụ cười trên mặt càng ngọt hơn.
Mỗi lần hôn xong Kha Nhược Sơ đều cười như thế, mà mỗi lần Kha Nhược Sơ cười như thế, Thịnh Như Ỷ luôn lay động tiếng lòng.
Lại đến gần nhau, Thịnh Như Ỷ nhắm mắt tiếp tục hôn.
Kha Nhược Sơ phối hợp xoay người, hay tay câu lấy cổ Thịnh Như Ỷ, ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ mở ra, dùng đầu lưỡi mềm mại đáp lại.
Triền miên quấn quít dây dưa nhau, dư vị ngọt ngào.
Ở bên nhau đã lâu như vậy, nhưng cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, vẫn bị khơi gợi lên dễ như trở bàn tay, Kha Nhược Sơ bây giờ còn chẳng biết xấu hổ là gì.
Hai đôi giày cao gót dẫm lên phiếm đá, phát ra tiếng vang vọng.
"Mặc thế này em không lạnh à?" Viên Lộ Chi nhìn thấy Kha Tri Hạm chỉ mặc một cái áo khoác mỏng.
"Không lạnh." Kha Tri Hạm gom lại mái tóc dài bị gió thổi loạn, "Bác sĩ Viên vẫn lợi hại như ngày nào, em nghe thấy mấy sinh viên gọi chị là nữ thần đó."
"Nghe bọn nhỏ bàn tán chi vậy, cũng đã sắp 50 tuổi rồi." Viên Lộ Chi lại hỏi, "Đêm nay, em chạy qua đây làm gì thế?"
"Học để già, sống đến già."
"Này, em là người hệ pháp luật chạy đến nghe kiến thức lâm sàng, có thu hoạch được gì à?"
"Chủ yếu là ở nhà một mình cũng rất chán." Kha Tri Hạm ôm lấy cánh tay Viên Lộ Chi, "Vừa hay đến đây nhìn xem phong thái của cô Viên."
"Bao lớn rồi còn ba hoa." Hoãn hoãn, Viên Lộ Chi lại nhắc, "Nếu em ở một mình buồn chán, thì dọn đến nhà tôi ở đi."
"Lỡ đâu về sau chị và đối tượng làm....!Em ở đó có khi không tiện cho lắm." Kha Tri Hạm cúi đầu nói.
"Cái gì mà làm, nói hươu nói vượn." Viên Lộ Chi lười giải thích, "Em muốn ở chỗ chị bao lâu thì ở.
Cuối tuần, dọn đến đi, đến lúc đó chị bảo Nhược Sơ đến phụ em."
Kha Tri Hạm: "Vậy em không khách sáo nữa nha?"
"Ai khách sao với em hả."
Lại đi về phía trước.
Viên Lộ Chi và Kha Tri Hạm đều bị một con chó thu hút ánh nhìn, tiếp theo, đương nhiên cũng nhìn thấy người bên cạnh con chó.
Hai người ôm nhau, ôm hôn nồng nhiệt không coi ai ra gì.
Viên Lộ Chi liếc nhìn sơ qua, mặt mày gắt gao, ánh mắt không biết nhìn đâu cho đúng, "Sinh viên bây giờ a, thật là ngày càng...."
Ba chữ càng kỳ cục chưa nói ra, Viên Lộ Chi im lặng, bước chân dừng lại.....