1
Mọi người đều ngầm thừa nhận rằng tôi đã mắc một căn bệnh lạ sau khi tốt nghiệp đại học, họ dần tránh xa tôi.
Thời gian trôi qua, tôi cũng cảm thấy mình bị bệnh và nó không hề nhẹ. Triệu chứng của căn bệnh này: Đối với người cùng những chuyện quen thuộc trong quá khứ, khi nhìn liền cảm thấy phiền, đến gần liền xù lông, tốt nhất thì để cho bọn họ cách xa tôi ra một chút.
Tôi chỉ thích cuộc sống thoải mái ở một nơi xa lạ.
Tôi đang nằm thảnh thơi trên giường thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Tiểu Khương của bộ phận sáng tạo cầu cứu:
"Sếp, chị nhất định phải tham gia tiệc rượu này, đối thủ quá khó đối phó. Tôi thực sự không thể thắng được Bên A.”
Tôi nhìn trời, hắn biết rõ tôi sợ xã hội nhiều năm, còn đang không ngừng thăm dò, tôi liền trực tiếp cự tuyệt:
"Quán đông, tôi không đi."
Tiểu Khương vẫn kiên trì:
"Tất cả họ đều là người lạ, đặc biệt thích hợp để chị phát huy đó.”
Tôi nhắm mắt lại:
"Cúp máy đây.”
"Đợi một chút, Bên A là một anh chàng đẹp trai."
Hắn vùng vẫy giãy c.h.ế.t.
"Địa chỉ."
Tôi chợt cảm thấy hưng phấn, nhanh chóng lăn ra khỏi giường, nghĩ rằng đã đến lúc thể hiện sức hấp dẫn thật sự của mình!
2
Tôi mặc quần áo nhanh gọn, xách túi và đi đến quán ăn.
Đẩy cửa ra, Tiểu Khương nháy mắt với tôi. Tôi cấp tốc nở nụ cười giả tạo vô cùng chuyên nghiệp, bỏ qua Tiểu Khương, đi thẳng đến người ngồi ở giữa, cao giọng nói:
"Thật xin lỗi, công ty có chút việc."
Một ông chú lớn tuổi đứng dậy muốn bắt tay tôi, ánh mắt đục ngầu, răng vàng, cười híp mắt nói:
"Không muộn, không muộn."
Khốn kiếp! Anh đẹp trai đâu rồi?
Tôi nhanh như chớp rút tay lại, ngồi xuống cạnh Tiểu Khương, giẫm mạnh vào chân hắn.
Tiểu Khương đau đến đỏ mặt, may mắn mặt đã đỏ vì rượu nên không dễ nhìn thấy.
Vào lúc này, một giọng nữ nũng nịu vang lên:
"Này, đây không phải là Trần Thanh Vận sao? Tốt nghiệp đến bây giờ hơn năm năm không thấy, tôi gần như không nhận ra cô đấy."
Tôi quay đầu nhìn sang, một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ đang nhìn tôi với nụ cười giả tạo, vẻ mặt lộ vẻ xấu xa.
Cô ta là bạn cùng lớp đại học của tôi, Lâm Tĩnh Tĩnh. Người quen số 1.
Tôi chợt cảm thấy khó chịu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác bệnh tình muốn tái phát. Kiếm Hiệp Hay
Lâm Tĩnh Tĩnh dùng khuỷu tay đẩy người bên cạnh, đưa mắt liếc nhìn ra hiệu. Người đàn ông sững người một lúc, siết chặt ngón tay, giọng nói hơi vấp:
"Đã lâu không gặp, Thanh Vận."
Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, cơ thể có chút chột dạ. Là anh ta, bạn cùng lớp đại học của tôi và là…bạn trai cũ của tôi, Chu Dịch Ninh. Người quen số 2.
Vốn tưởng rằng thay đổi hoàn cảnh mới liền quên hết người cũ chuyện cũ, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt sau 5 năm vẫn mang lại cho tôi cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tiểu Khương hại c.h.ế.t tôi rồi.
Đây không phải là trò chơi giữa những người xa lạ, mà là trò chơi sinh tử của bọn tôi.
Trong dạ dày quay cuồng một hồi, tôi che miệng chạy ra khỏi cửa.
3
Tôi nôn ói ở bồn rửa tay nửa ngày, khoé mắt chảy ra vài giọt nhưng không tuôn trào được. Bác sĩ nói đây cũng là một loại tâm bệnh.
Lúc này, một bàn tay thon dài đưa ra trước mắt tôi, trên tay là một gói khăn ướt. Đối phương lo lắng hỏi, mọi chuyện ổn chứ. Thanh âm thật trong trẻo.
Tôi nhận lấy và nói lời cảm ơn.
Vốn định lập tức rời đi, thoát khỏi nơi thị phi này, nhưng chợt nhớ ra rằng mình đã để quên túi xách trong lúc vội vã. Vì vậy tôi ép bản thân bình tĩnh lại mấy giây, lấy hết dũng khí trở về phòng riêng.
Vừa mới đi vào, giọng điệu đặc mùi trà của Lâm Tĩnh Tĩnh lại vang lên, giống hệt như trước.
"Tôi còn đang hỏi tại sao cô lại thô lỗ như vậy, rượu còn chưa mời được một ly đã bỏ chạy rồi."
"Nhớ năm đó, vì để thu hút được sự đầu tư, ai cô cũng có thể đi cùng chứ đừng nói đến mời rượu."
"Hôm nay không giống cô cho lắm, Trần Thanh Vận."
Cô ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, càng trở nên cao hứng.
"Nhưng hôm nay cô chắc chắn sẽ thua. Trong vài phút khi cô rời đi, chúng tôi và tổng giám đốc A đã đạt được thỏa thuận hợp tác nên chuyến đi hôm nay của cô xem như vô ích rồi.”
"Dù sao Dịch Ninh của chúng tôi hiện tại chính là nhân tài kiệt xuất trong giới ."
Tôi cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong dạ dày, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thật sao, cô có muốn đợi cho đến khi ông chủ nhìn thấy tác phẩm của tôi rồi quyết định không?"
Chu Dịch Ninh dịu dàng tế nhị, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, xua tay ngắt lời:
"Không cần, chúng tôi đang chuẩn bị ký hợp đồng.”
Lúc này, cánh cửa phòng được đẩy ra, một người bước vào, âm thanh trong trẻo và quyết đoán vang lên:
"Vậy hai bên cạnh tranh công bằng đi."
Tôi quay đầu, chính là người khi nãy đã đưa khăn giấy cho tôi