(Vào thời điểm ngược về quá khứ của nhân vậy, tui sẽ thay đổi xưng hô để gần gũi hơn, ở hiện tại như phần 1 thì tui vẫn giữ nguyên)
7
Lâm Tĩnh Tĩnh đã thích Chu Dịch Ninh rất lâu, từ hồi cô ta còn là sinh viên năm nhất.
Tôi nghe các bạn học cũ đồn thổi rằng khi tranh cử chức lớp trưởng vào năm nhất, Chu Dịch Ninh đã đứng trên bục phát biểu tranh cử và cô ta liền bị hấp dẫn sâu đậm. Cô ta nói với những người khác đây là lần đầu tiên cô ta phát hiện ra một người có thể tỏa ra hào quang quyến rũ.
Chu Dịch Ninh từ năm nhất đã là đối tượng được rất nhiều nữ sinh yêu thích. Cả người anh ta giống như một vầng trăng dịu dàng treo trên bầu trời, mỗi nụ cười của anh ta đều khiến không khí tràn ngập ánh sáng trong trẻo.
Ai nhìn thấy người như vậy cũng sẽ rung động và muốn giữ làm của riêng mình.
Nhưng mặt trăng chỉ xoay quanh tôi, chỉ có tôi mới có thể tác động đến cái nhíu mày hoặc nụ cười của anh ta, ánh sáng rực rỡ của anh ta chỉ chiếu vào tôi.
Khi tôi đứng cùng anh ta, chính là cảnh mặt trời và mặt trăng cùng nhau tỏa sáng khiến người khác phải ghen tị.
Sau này tôi mới biết mục đích đầu tiên của Lâm Tĩnh Tĩnh khi gia nhập nhóm chúng tôi là để tiếp cận Chu Dịch Ninh.
Trong nhóm có sáu người, mỗi người phụ trách một phần công việc. Tôi và Chu Dịch Ninh tuy là người yêu nhưng chúng tôi cũng chỉ chịu trách nhiệm về phần của mình.
Lâm Tĩnh Tĩnh vào nhóm muộn không thể tham gia đóng góp nên chỉ có thể đợi công việc hoàn thành rồi thêm tên vào.
Tất cả chúng tôi đều quá mải mê với sự sáng tạo của chính mình đến nỗi không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Chỉ có Chu Dịch Ninh là mềm lòng, thật sự cảm thấy có lỗi, liền gọi Lâm Tĩnh Tĩnh tới hỗ trợ.
Trong thời gian đó, tôi không gặp anh ta thường xuyên cũng không biết gì về mối quan hệ của họ.
Chỉ đến khi hoàn thành đồ án, tôi mới ngạc nhiên khi thấy anh ta có vẻ béo hơn trước một chút.
Trong cuộc thảo luận nhóm, Lâm Tĩnh Tĩnh đứng cạnh và nói vài lời cảm ơn với tôi:
"Thanh Vận, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội. Chủ yếu vẫn là Dịch Ninh, trong khoảng thời gian này đã dạy cho tôi rất nhiều."
"Các cậu đều đã mệt quá rồi, tôi thì không làm được gì cả, thực sự cảm thấy áy náy nên giúp cậu chăm sóc anh ấy một chút. Các cậu thấy đấy, anh ấy không hề gầy chút nào."
Lúc này tôi mới nhận ra, trong thời gian đó, Lâm Tĩnh Tĩnh đã nấu cơm cho Chu Dịch Ninh ba bữa một ngày.
Chu Dịch Ninh xấu hổ nắm lấy tay tôi, véo má tôi, ngượng ngùng nói:
"Là anh không tốt, anh quá sơ ý, làm cho bảo bối của anh gầy đi một chút rồi."
Tôi giật giật khóe miệng không nói gì.
8
Tôi phụ trách phần quan trọng nhất của tác phẩm, đến ngày công việc hoàn thành, tôi vô cùng mệt mỏi. Một số vấn đề tiếp theo sẽ được giao cho Chu Dịch Ninh.
Chu Dịch Ninh nói rằng sau tốt nghiệp, anh ta muốn xây dựng sự nghiệp, khi kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho chúng tôi một ngôi nhà ấm áp.
Tác phẩm của chúng tôi được toàn bộ các thầy cô trong khoa nhất trí khen ngợi, anh ta muốn dùng đồ án tốt nghiệp của chúng tôi để tìm kiếm đầu tư, nếu thành công chúng tôi sẽ một bước tiến tới gần ước mơ của mình hơn.
Khi tôi với anh ta miêu tả về tương lai, đôi mắt anh ta sáng ngời và đầy khí thế, tôi cũng bị anh ta cảm động, tôi chắp hai tay lại, cầu xin ông trời phù hộ cho Dịch Ninh của mình.
Lâm Tĩnh Tĩnh rất quan tâm đến việc thu hút đầu tư, cô ta phát biểu nhiệt tình trong các cuộc họp nhóm hàng tuần.
Bất cứ khi nào Chu Dịch Ninh có ý tưởng, cô ta sẽ luôn ủng hộ ngay lập tức và luôn hành động trước tôi một bước.
Tôi ghen tị, buồn bã nắm lấy vạt áo của Chu Dịch Ninh không chịu buông ra.
Chu Dịch Ninh cười thuyết phục tôi, nói chủ yếu sợ tôi mệt, cũng là để cho Lâm Tĩnh Tĩnh một cơ hội, cô ta không thể lấy được một miếng bánh một cách miễn phí nên đành phải đóng góp một chút cho nhóm của chúng tôi.
Anh ta quá ưa nhìn, tôi cảm thấy những gì anh ta nói đều có lý.
9
Cuối cùng cũng có một tin tốt do Chu Dịch Ninh mang đến cho tôi, đồ án tốt nghiệp của nhóm chúng tôi đã được một nhà đầu tư phát hiện, bước đầu đã quyết định xong, chỉ chờ ký hợp đồng.
Tôi hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao em không biết? Trong đó bao gồm những ai?"
Anh ta ngập ngừng nói rằng tất nhiên anh ta và Lâm Tĩnh Tĩnh cũng đã tham khảo ý kiến của những người khác trong nhóm.
Tôi mới biết được bọn họ đã hỏi tôi cuối cùng.
Tôi thật sự cảm thấy mình không được coi trọng, nhìn lại khoảng thời gian này, tôi quả thật đã dần bị họ gạt ra ngoài lề.
Chu Dịch Ninh có vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao tôi lại tức giận.
"Anh cảm thấy để cuối cùng nói ra tin vui thì em sẽ rất vui mừng! Phần của em cũng được các nhà đầu tư coi trọng đấy."
Tôi tức giận một lúc, không nói được gì, chỉ kiên quyết nói mình không đồng ý.
Tôi từ chối ký tên vào hợp đồng.
Anh ta nghĩ tôi đang mất bình tĩnh nhưng những người khác trong nhóm đều luống cuống hết cả lên. Tất cả họ đều hiểu tôi, một khi tôi nói không, tức là sẽ không thể làm gì được nữa.
Họ không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy, tại sao tôi lại phải lao ra ngăn cản khi có cơ hội tốt như thế?
Tôi đã nói điều mình muốn là sự tôn trọng. Họ nói họ tôn trọng tôi nhưng đến cuối cùng mới hỏi ý kiến tôi.
Tôi đã nói là mình bị gạt ra ngoài lề. Họ nói rằng tôi là nòng cốt của nhóm, không ai có thể gạt tôi ra.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hành động của họ hoàn toàn ngược lại.
Tôi bất đắc dĩ nói:
"Các cậu có thể ký hợp đồng, nhưng tôi muốn rút lại phần do mình sáng tạo."
Mọi người đều c.h.ết.lặng. Họ biết rằng các nhà đầu tư chủ yếu quan tâm đến khả năng sáng tạo cốt lõi của tôi. Nếu tôi rút lui, khoản đầu tư xem như vô ích.
Họ bắt đầu sử dụng chiến thuật bánh xe, thay phiên nhau thuyết phục tôi nhưng không thành công nên họ cùng nhau đi tìm cố vấn chuyên môn của tôi.
Thầy tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn nói với tôi một cách nghiêm túc:
"Em à, em ý thức được việc bảo vệ bản quyền và không muốn ký hợp đồng là tốt. Nhưng nếu tác phẩm tốt nghiệp rút đi ý tưởng sáng tạo của em, nó sẽ không hoàn chỉnh. Cuối cùng kết quả sẽ là mọi người không thể tốt nghiệp.”
"Các em đã là bạn cùng lớp bốn năm rồi, em đành lòng làm vậy sao?"
"Đừng đi theo con đường riêng của mình nữa. Với tính cách của mình, em sẽ phải chịu khổ trong xã hội mai sau."
Cuối cùng, thầy ấy vỗ vai tôi rồi nói:
"Đừng nhỏ mọn mà hãy nhận thức được tình hình chung."
Có một ngày Lâm Tĩnh Tĩnh cũng cầu xin tôi, khi cô ta đến, mắt cô ta đỏ hoe, không biết đã khóc bao lâu.
"Thanh Vận, mẹ tôi bị bệnh và đang chờ tôi chuẩn bị tiền trong bệnh viện, nhưng tôi làm sao có tiền khi còn là sinh viên? Van xin cậu, hãy thương tình mà ký tên mình vào hợp đồng."
"Sau này kiếm được tiền, tôi sẽ trả lại cho cậu!
"Là lỗi của tôi khi không báo với cậu, đó là lỗi của tôi, mẹ tôi bị bệnh nặng, Dịch Ninh không thể giúp gì được. Anh ấy làm điều đó là vì tôi, xin cậu đừng giận anh ấy."