Lấy Lại Sự Rực Rỡ

10

Cân nhắc về sự tình, lời nói của Lâm Tĩnh Tĩnh khiến tôi có chút hối hận. Tôi thật sự cảm thấy rằng trước đây bản thân đã gây rắc rối một cách vô lý.

Tuy nhiên, chủ đầu tư chê chúng tôi chậm chạp không chịu ký hợp đồng và đang có ý định chuyển sang tác phẩm khác.

Lâm Tĩnh Tĩnh trở nên lo lắng, cô ta đưa tôi đến gặp các nhà đầu tư, nói rằng chỉ cần chúng tôi thừa nhận sai lầm của mình và có thái độ tốt thì vẫn còn hy vọng.

Tôi bị cô ta kéo vào phòng riêng trong KTV. Cập‎ 𝓃hậ𝘵‎ 𝘵r𝒖уệ𝓃‎ 𝓃ha𝓃h‎ 𝘵ại‎ (‎ Tr‎ 𝐔𝐦Tr𝒖уe𝓃.v𝓃‎ )

Sau khi ngồi vào chỗ, chúng tôi mỉm cười xin lỗi, Lâm Tĩnh Tĩnh đã chủ động rót cho tôi ba ly rượu để thể hiện sự chân thành của mình với các nhà đầu tư.

Tôi cũng lo lắng cho bệnh tình của mẹ cô ta nên đành ngẩng đầu uống hết ba ly.

Các nhà đầu tư rất hài lòng, khen ngợi sự hào phóng của chúng tôi. Vì vậy, ông ta đã chuyển chỗ ngồi của mình và ngồi cạnh chúng tôi, nói rằng muốn thảo luận chi tiết về việc ký kết.

Tôi không ngờ rằng khi chúng tôi đang nói chuyện, ông ta lại trở nên ham muốn và sẽ động tay động chân khi chúng tôi say, Lâm Tĩnh Tĩnh giống như một con chuột bạch, sợ hãi trốn sau lưng tôi.

Nhà đầu tư là một ông già, bụng phệ và rất béo, tính rụt rè của Lâm Tĩnh Tĩnh đối với ông ta lại là một loại hưng phấn khác, ông ta nở nụ cười đểu để lộ hàm răng vàng khè, nhào tới lướt qua tôi, ông ta muốn bắt Lâm Tĩnh Tĩnh.

Tôi định ngăn ông ta lại nhưng không ngờ có một lực đẩy mạnh từ phía sau, tôi lao vào vòng tay ông già đó với trọng tâm không ổn định.

Lão già nhìn tôi, có vẻ nghĩ tôi cũng không tệ, thế là hung hăng giữ chặt tôi không chịu buông.

Tôi hoảng sợ quay lại thì thấy Lâm Tĩnh Tĩnh đang lau nước mắt rồi chạy nhanh ra khỏi phòng riêng.

Ngay khi cánh cửa đóng sầm lại, tôi vùng vẫy và hét lên:

"Tĩnh Tĩnh, đừng bỏ lại tôi!"


"Cứu tôi với ——"

Lão già ôm tôi, không cho phép tôi chạy, cúi đầu hôn loạn xạ vào mặt tôi, tôi ra sức giãy giụa.

Sức lực của ông ta quá lớn, tôi thật sự giãy giụa không nổi, lúc kịp phản ứng thì ông ta đã đẩy tôi ngã xuống ghế sofa, quần áo của tôi bị xé toạc.

Tôi nghĩ, đời này của tôi sắp xong rồi.

Sau hôm nay, liệu Chu Dịch Ninh có còn tha thứ cho tôi không?

11

Tôi nôn ói trong bồn rửa tay của KTV, liên tục dùng nước rửa vết máu trên người, dường như không hề cảm thấy đau đớn.

Vừa rồi, trong lúc lão già đang đè lên tôi, tôi dùng sức với lấy chai rượu trên bàn đập mạnh, người đàn ông kia rõ ràng là bị doạ sợ, giật mình nhìn tôi. Tôi hung hăng dùng mảnh vỡ đâm vào tay, dùng cánh tay đầy máu đe dọa ông ta để mình đi.

Ông ta chắc không ngờ tới, một nữ sinh yếu đuối lại có thể điên đến thế nên đã bò dậy, cuống quít nhường đường cho tôi.

Tôi ôm tay loạng choạng chạy vào toilet…

Sau khi tỉnh rượu, tôi trượt dọc theo bồn rửa ngã xuống đất, không biết phải làm sao.

Uất ức, sợ hãi, phản bội…. Suy nghĩ trong giaay phút vô cùng hỗn loạn, tôi cúi đầu đau lòng khóc lớn.

Có người đến gần, đưa khăn giấy cho tôi và lo lắng hỏi:

"Cô không sao chứ? Tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện nhé."

12

Tôi không cho người khác biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó, chỉ trốn đi để hồi phục vết thương.

Vết thương trên cánh tay luôn khiến tôi đau đớn vào ban đêm, nỗi đau tinh thần sau mỗi lần bừng tỉnh khiến tôi mất ngủ đến tận bình minh.

Tôi rất nhớ Chu Dịch Ninh, vì thế, khi vết thương còn chưa khỏi, tôi nhịn đau miễn cưỡng trang điểm nhẹ và hẹn gặp anh ta.

Ngay khi nhìn thấy anh ta, bao nhiêu tủi nhục chợt dâng lên, tôi muốn lao vào lòng anh ta khóc một trận.

Tôi bước tới nhưng anh ta lùi lại một bước, tay anh ta tách rời khỏi cổ tay tôi.

"Anh sao vậy? Em đã rất nhớ anh đó."

Giọng tôi mang theo nghẹn ngào.

"Chúng ta…. Chia tay đi."

Những lời nói bình tĩnh phát ra từ miệng anh ta khiến tôi như rơi xuống vực thẳm băng giá.


"Tại sao?"

Tôi không hiểu.

“Cứ coi như anh có lỗi với em đi.”

Tôi hỏi anh ta có phải thích người khác rồi không?

Anh ta cúi đầu không nói gì.

Tôi ép hỏi người đó là ai?

Tôi ngay lập tức nghĩ đến một người, nhưng vẫn không muốn tin vào điều đó.

"Lâm Tĩnh Tĩnh."

Anh ta nói ra.

Tôi vội la lên:

"Không thể là cô ta! Anh có biết, ngày hôm qua cô ta đã mặc kệ em…."

"Anh biết, cô ấy nói mình không cố ý, cô ấy còn muốn anh tha thứ cho em….”

"Anh thì biết cái gì?"

Tôi có chút sợ hãi, tôi sợ anh ta biết tôi suýt bị cưỡng hiếp…

"Chúng ta chia tay đi. Cô không còn là Trần Thanh Vận lúc trước nữa. Cô ấy rất kiêu hãnh, tuyệt đối sẽ không vì tiền mà làm chuyện đó."

Tại sao tôi càng lúc càng không thể hiểu được anh ta đang nói gì.

Sau này, tôi mới biết được phiên bản khác của sự việc được lưu truyền qua miệng các bạn cùng lớp, nó thật nực cười đến mức nào, cái gì mà nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen.

Lâm Tĩnh Tĩnh nói với người khác rằng, tôi cảm thấy có lỗi với những người trong nhóm, cầu xin cô ta đưa tôi đến gặp các nhà đầu tư để thừa nhận sai lầm của mình. Tôi chủ động đi rót rượu cho chủ đầu tư, cô ta thấy có gì đó không ổn, muốn kéo tôi đi cùng nhưng tôi nhất quyết không chịu. Cuối cùng, tin đồn truyền đi truyền lại, biến thành tôi đã dùng thân mình để thu hút đầu tư. Mà tôi nhiều ngày rồi không xuất hiện, rõ ràng là được bao nuôi.


Dưới sự ép hỏi của tôi, Chu Dịch Ninh đã thành thật thú nhận, đêm đó, Lâm Tĩnh Tĩnh tìm đến anh ta trong tuyệt vọng, rơi nước mắt kể cho anh ta nghe mọi chuyện, cầu xin anh ta đừng trách tôi. Anh ta cảm thấy bản thân bị phản bội và vô cùng bối rối. Lâm Tĩnh Tĩnh tiếp tục khóc, nhân cơ hội bày tỏ tình yêu tích lũy nhiều năm của mình, anh ta mềm lòng, ngơ ngác nhận lời yêu, cuối cùng họ ôm nhau và quyết định bên nhau.

Tôi buồn bã cười thành tiếng, ngủ cũng ngủ rồi, còn nói cái gì trìu mến lẫn nhau? Đúng là một đôi mèo mả gà đồng.

Khi anh ta nhìn thấy những vết thương được băng bó trên cơ thể tôi, trong mắt hiện lên sự ghê tởm.

Tôi giải thích:

"Không phải, đây là em…."

Anh ta lùi lại một bước như thể đang đối mặt với kẻ thù:

"Đừng đến gần, tôi thấy bẩn quá!"

Ha, cuối cùng anh ta cũng nói thật. Anh ta không muốn nghe lời giải thích của tôi, chỉ tin vào một mình Lâm Tĩnh Tĩnh và cũng tin vào những lời đồn thổi nhảm nhí kia.

Những lời anh ta kể về mối quan hệ của mình với Lâm Tĩnh Tĩnh thật ra chỉ nhằm mục đích nhấn mạnh: Lâm Tĩnh Tĩnh sạch sẽ hơn tôi.

Tôi quay lưng lại với anh ta, nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng.

Cuối cùng anh ta hỏi tôi:

"Cô có định ký không?"

Tôi quay lại, lạnh lùng nhìn anh ta:

"Muốn tôi ký cũng được, anh dẫn theo Lâm Tĩnh Tĩnh cùng đến cầu xin tôi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận