13
Lâm Tĩnh Tĩnh đứng trước mặt tôi, có lẽ cô ta đang chột dạ, thân thể run như cầy sấy.
Chu Dịch Ninh nhẹ nhàng nắm tay cô ta.
Tôi nói, Lâm Tĩnh Tĩnh, cô có biết rằng tôi có thể kiện cô về vấn đề đó không?
Cô ta quỳ phịch xuống trước mặt tôi, không để ý đến Chu Dịch Ninh đang kéo mình đứng dậy.
"Thanh Vận, là lỗi của tôi. Lúc đó tôi quá sợ hãi, xin cô tha thứ cho tôi."
Đôi mắt cô ta ngấn lệ.
"Mẹ tôi vẫn đang đợi tiền để cứu mạng. Xin cô hãy giơ cao đánh khẽ mà đặt bút ký tên.”
"Nếu cô ghét tôi, tôi hứa từ giờ trở đi sẽ tránh xa cô và Dịch Ninh."
Cho đến bây giờ, cô ta vẫn là nói một cách mơ hồ, không nói gì về những điểm mấu chốt.
Cùng lắm, tôi nghĩ rằng cô ta như thế này nên Chu Dịch Ninh nhất định phải hối hận.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Dịch Ninh, cố gắng tìm ra biểu cảm xấu hổ nào đó trên khuôn mặt anh ta.
Không ngờ anh ta cũng quỳ xuống.
"Thanh Vận, làm ơn hãy buông tha cho tôi và cô ấy. Người chia tay trước là tôi, tôi có lỗi với cô."
"Tôi đã suy nghĩ rõ ràng, tôi với Tĩnh Tĩnh là thật lòng yêu nhau và bản thân tôi không hề hối hận về điều đó."
Họ nắm chặt tay nhau, ngay cả khi quỳ xuống cũng có thể dính chặt lấy nhau.
Tôi là ai, tôi vẫn chưa đồng ý chia tay thì vẫn là bạn gái thật sự của anh ta kia mà.
Nhưng mặc cho ai đi vào nhìn thấy tình cảnh này, cũng sẽ cảm thấy là tôi đang chia cắt đôi tình nhân kia.
Giờ phút này, sự thật là gì còn quan trọng sao?
Trái tim tôi lập tức c.h.ế.t lặng, tôi cay đắng nói:
"Chu Dịch Ninh, anh làm tôi quá thất vọng. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa."
Sau đó, tôi vẫn không ký tên mà tự xin nghỉ bệnh.
Chỉ là tôi xem được thông báo chính thức hẹn hò của họ trên vòng bạn bè. Họ hôn nhau đầy thân mật với ánh mặt trời sắp lặn phía sau.
Có rất nhiều lượt thích và lời chúc phúc.
Tôi âm thầm bấm vào ảnh đại diện của họ, xóa khỏi danh sách bạn bè.
Họ đã bí mật thực hiện một số sửa đổi trong tác phẩm của tôi, xóa tên tôi và cùng nhau ký hợp đồng.
Mọi người ép tôi đến dự tiệc tốt nghiệp, có lẽ vì muốn xem những trò hề của tôi.
Tôi đã không làm theo ý họ muốn mà chỉ ngồi im lặng trong góc không nói một lời.
Các bạn học giơ ly rượu lên, liên tục chúc mừng Chu Dịch Ninh và Lâm Tĩnh Tĩnh, khen ngợi họ là một cặp đôi hoàn hảo và chúc họ gặp nhiều may mắn trong công ty ở tương lai.
Trong lúc hưng phấn, họ đã quên mất sự tồn tại của tôi.
Tôi từ một mặt trời chói sáng rực rỡ trở thành một thiên thạch tầm thường khó thấy nhất.
Lâm Tĩnh Tĩnh từ một hạt bụi bỗng chốc trở thành một ngôi sao lấp lánh.
14
Về sau, tôi ở nhà dưỡng bệnh, trở thành người thất nghiệp.
Chu Dịch Ninh và Lâm Tĩnh Tĩnh thành lập một phòng làm việc bằng khoản vốn đầu tư, tất cả các thành viên của nhóm tốt nghiệp ban đầu ngoại trừ tôi đều trở thành đối tác của phòng làm việc bọn họ.
Họ đã bắt kịp xu hướng, Chu Dịch Ninh cứ thế trở nên nổi tiếng trong ngành nhờ lời khuyên ban đầu của tôi.
Tôi sau 2 năm bình phục mới tham gia công tác, trong công việc cũng cố gắng tránh mặt tất cả các bạn học cũ.
Tình huống hôm nay vừa ngẫu nhiên vừa khó tránh khỏi.
Tuy nhiên, bây giờ anh Cố đẹp trai đã cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cạnh tranh công bằng và giành lại tất cả những gì đã mất.
Ba năm sau khi chuyển nghề, tuy chưa từng làm gì liên quan đến ngành nhưng tôi vẫn chăm chỉ luyện tập mỗi ngày.
Tôi mong chờ ngày mình có thể cạnh tranh với họ.
Lâm Tĩnh Tĩnh nói Chu Dịch Ninh là người đứng đầu trong ngành , điều này là đúng, nhưng chỉ có Chu Dịch Ninh mới biết rằng anh ta là học sinh do một tay tôi đào tạo.
Tôi tự tin rằng mình sẽ thắng nếu đấu với anh ta.
15
Tôi nhờ Tiểu Khương lấy cuốn sách kế hoạch, nghiên cứu kỹ càng và bắt đầu hành động.
Tiểu Khương đồng hành với tôi. Cả hai chúng tôi hợp tác rất suôn sẻ, tuy hắn làm trong lĩnh vực thiết kế nhưng xưa nay chưa từng chỉ trích tôi.
Là một kẻ gà mờ ham học hỏi, loại hạnh phúc này dường như đã quay trở về thời đại học.
Tôi hối hận vì đã giẫm lên hắn.
Khi chúng tôi đến bên A để đưa tác phẩm, Chu Dịch Ninh và những người khác đã đến từ sớm.
Chúng tôi gặp nhau mặt đối mặt ở hành lang mà không hề nói chuyện.
Lâm Tĩnh Tĩnh dừng lại và nói:
"Cô vẫn giống như trước đây, vừa vặn chứ không vội vàng."
Tôi trả lời:
"Chẳng lẽ đến sớm liền có thể đấu thầu thành công sao?"
Cô ta châm chọc cười cười, nhìn tôi như người mới, cô ta bước đến gần tôi, ghé sát vào tai tôi, nhếch đôi môi đỏ mọng lên nói một cách khiêu khích:
"Tất nhiên là có thể."
Tôi nổi da gà khắp người.
Lúc này nhân viên bên A đuổi theo ra ngoài và nói với tôi:
"Xin lỗi, tác phẩm của bên cô bị tình nghi đạo nhái và bị huỷ bỏ tư cách."
Sao có thể là đạo nhái được? Tôi không tin điều đó.
Cậu ta cùng lúc mở ra tác phẩm của Chu Dịch Ninh đối chiếu với tôi, nhìn qua mới thấy, ý tưởng cốt lõi của hai tác phẩm hoàn toàn giống nhau.
Lâm Tĩnh Tĩnh nhếch khóe miệng:
“Trần Thanh Vận, nhiều năm như vậy, cô đúng là chả có tiến bộ gì, vẫn thất bại hoàn toàn."
Đạo nhái là điều cấm kỵ nhất trong ngành . Có vẻ như cô ta muốn làm tôi mất đi chỗ đứng trong ngành này.
Tôi quay đầu nhìn Tiểu Khương, sắc mặt hắn không biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.
Ý tưởng là do hai chúng tôi nghĩ ra, nội dung cụ thể chỉ có chúng tôi biết.
Không phải tôi thì chỉ có thể là hắn.
Họ quen nhau khi nào? Trong chớp mắt, tôi chợt nghĩ, đêm đó khi tôi ra khỏi quán ăn, hắn và Lâm Tĩnh Tĩnh cũng đi ra cùng nhau.
Lâm Tĩnh Tĩnh đã quen với việc tấn công phủ đầu.
Tôi nhìn hắn chằm chằm, hỏi:
"Tại sao cậu lại phản bội tôi?"