Lấy Lại Sự Rực Rỡ

19

Ngày hôm sau, ngay khi video được tung ra, nó đã nhận hơn một triệu lượt nhấp chuột, các hot search như "Chu Dịch Ninh đạo nhái" đã leo lên top trong cùng một ngày. Danh tiếng của Chu Dịch Ninh trong ngành đã giảm mạnh và uy tín của anh ta cũng đã không còn.

Các công ty mà họ hợp tác lần lượt hủy hợp đồng, công ty của Cố tổng cũng bắt đầu kiện họ, bọn họ đang phải đối mặt với những khoản bồi thường rất lớn.

Cố tổng đã đến gặp tôi để ký lại hợp đồng và chọn tác phẩm của tôi. Để động viên tôi, công ty đã tăng tiền thưởng cho tôi trong quý này.

Đây là khoảng thời gian suôn sẻ nhất đối với tôi trong suốt những năm qua.

Trên đường về nhà, tôi gặp Lâm Tĩnh Tĩnh đeo kính râm, quàng khăn lụa che mặt, cô ta đứng bên đường đợi tôi.

Tôi giả vờ như không để ý đến nhưng cô ta đã túm lấy áo tôi.

"Cô muốn làm gì?"

Tôi hỏi cô ta.

"Trần Thanh Vận, cô không thể tuyệt tình như vậy. Cho dù cô không quan tâm đến tôi và Dịch Ninh, cũng mặc kệ bạn học cũ sao? Nếu công ty phá sản thì chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình họ?"

"Cô luôn hiểu được tình hình mà, cô không thể không xem xét đến họ được!"

Cô ta không nói những điều này thì còn tốt, nói ra liền làm tôi nhớ đến những chi tiết hồi đó.

Giáo viên khuyên tôi nên tính đến tình hình chung vì lợi ích của các bạn cùng lớp, các bạn cùng lớp yêu cầu tôi ký càng sớm càng tốt vì lợi ích của mọi người.

Mọi người, tình hình chung, hai chữ này chỉ bao gồm bọn họ, chưa bao giờ có tôi.

Tôi hỏi vặn lại:


"Họ thì có liên quan gì đến tôi?"

"Cô….Tôi biết cô quan tâm đến điều gì, chỉ cần còn giữ được công ty, tôi sẽ nói cho Dịch Ninh biết sự thật về năm đó!"

Sự thật chuyện năm đó sao?

Cô ta nhắc nhở tôi, tôi chợt nhớ ra còn một điều nữa tôi cần phải đòi lại công bằng cho chính mình.

Tôi nở một nụ cười như đã hiểu thấu cái gọi là tình hình chung trong miệng cô ta.

"Nể tình là bạn học một thời, tôi có thể giới thiệu cô với những nhà đầu tư mới."

20

Tôi hẹn gặp nhà đầu tư ở một KTV lộng lẫy, Lâm Tĩnh Tĩnh mở cửa bước vào, tôi mỉm cười chào cô ta.

Lâm Tĩnh Tĩnh thắc mắc:

"Sao lại chọn một nơi như thế này."

Tôi nói đầy ẩn ý:

"Tôi tưởng cô thích nơi này."

Nhà đầu tư đối diện rót rượu cho chúng tôi, Lâm Tĩnh Tĩnh nhìn thấy ánh mắt nheo nheo của người đối diện có chút từ chối, tôi cầm ly lên thuyết phục:

"Cái này còn phải xem cô biểu hiện thành thật đến mức nào?"

Cô ta liếc nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi.

Nhà đầu tư rất hài lòng tiến đến ngồi gần cô ta, cô ta lặng lẽ trốn đến bên cạnh tôi để tôi ở giữa họ.

Sau ngần ấy thời gian, cô ta vẫn muốn hy sinh tôi bất cứ khi nào cần.

Tôi kiếm cớ đi vệ sinh nhưng cô ta nắm chặt tay không chịu buông, tôi dùng sức tách ra và nói:

"Cứ nói chuyện đi, vị giám đốc này và cô là người quen cũ đấy!”

Lực quá mạnh cơ thể Tĩnh Tĩnh không vững mà nghiêng người về phía nhà đầu tư với vẻ mặt kinh hãi.

Tôi phớt lờ sự vùng vẫy của cô ta, đứng dậy và bước ra ngoài.

21

Tôi đứng ở cửa tranh thủ gọi cảnh sát, đồng thời gọi cho Chu Dịch Ninh.

Mười phút sau, cảnh sát đến nơi, xông vào phòng riêng.

Lâm Tĩnh Tĩnh bước ra, quần áo và đầu tóc có chút lộn xộn, cô ta đã khóc rất nhiều.


Khuôn mặt của nhà đầu tư có những vết cào từ móng tay còn miệng thì đầy những lời chửi bới.

Cảnh sát hỏi:

"Người thân của hai người này là ai?"

Tôi không nói gì.

"Cô thật độc ác, Trần Thanh Vận, cô đã lên kế hoạch cho mọi thứ!"

Lâm Tĩnh Tĩnh tức giận nói với tôi.

"Đúng vậy, giống như ngày đó cô đã tính toán kỹ càng với tôi vậy."

Tôi khoanh tay nhìn cô ta với vẻ khinh thường.

Cô ta thật sự rất xấu hổ.

"Nhà đầu tư này trông quen quen phải không? Năm đó ông ta nhìn trúng cô đấy!"

"Cái gì?!"

Lâm Tĩnh Tĩnh mở to mắt, hung hăng cắn chặt môi, khó có thể tin được, sau 5 năm, tôi vẫn có thể tìm thấy người này.

Một lúc sau, Chu Dịch Ninh cũng tới, cởi áo khoác mặc cho Lâm Tĩnh Tĩnh.

Tôi nói:

"Các đồng chí cảnh sát, đây là người nhà của người phụ nữ ấy."

Cảnh sát muốn đưa họ về đồn để lập hồ sơ.

Lâm Tĩnh Tĩnh giãy dụa không muốn rời đi, nhưng ai có thể ngăn cản được cảnh sát?

Chu Dịch Ninh nhìn Lâm Tĩnh Tĩnh bị bắt đi, anh ta tức giận nắm lấy cánh tay tôi:


"Cô còn muốn gì nữa?"

Tôi lạnh lùng nói:

"Tôi không muốn gì hết, hôm nay anh tới vừa đúng lúc tôi đã khôi phục lại cho anh những cảnh mà mình đã nghe về ngày đó."

"Sau bao nhiêu năm, tôi cũng muốn chứng minh sự trong sạch của mình một chút."

Tôi kể rõ ràng cho anh ta nghe chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Chu Dịch Ninh nghe xong sửng sốt một lát rồi yếu ớt ngồi xổm xuống. Sau đó, anh ta dùng cả hai tay túm tóc và rơi vào trạng thái đau đớn.

Tôi ngồi xổm người xuống hỏi:

"Mọi người đều cho rằng tôi quá sáng chói nhưng anh hiểu tôi mà. Anh biết tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để đạt được thành công. Tại sao anh lại chọn Lâm Tĩnh Tĩnh?"

Im lặng một lúc lâu, giọng nói khàn khàn của anh ta vang lên:

"Gia đình Tĩnh Tĩnh hoàn cảnh không tốt, cô ấy luôn là trụ cột của gia đình, từ khi học trung học đã làm những công việc lặt vặt để kiếm tiền. Cô ấy đã cố gắng hết sức để tiết kiệm vì bệnh của mẹ, người như vậy sẽ khiến người ta không khỏi thương xót."

"Cho dù cô ta có làm gì sai sao?"

Chu Dịch Ninh ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Cô ấy thực sự có lý do riêng của mình."

Lần này là tôi cười thê thảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận