Lấy Lại Sự Rực Rỡ

22

Khi còn học đại học, chúng tôi cùng nhau chơi Truth or Dare, Lâm Tĩnh Tĩnh và tôi cùng rút trúng Truth. Bạn học đặt câu hỏi, từ lúc sinh ra đến giờ, cảm thấy chuyện chua xót nhất là gì.

Tôi ngồi thẳng dậy và nhớ lại, chắc là đi chuyển những viên gạch.

Mọi người không tin nên mắng mỏ, gây ồn ào để phạt tôi.

Chu Dịch Ninh cũng mỉm cười gật đầu với tôi, nói rằng Vận Vận thật dễ thương khi bịa chuyện.

Lúc ấy, Lâm Tĩnh Tĩnh nói gì đó, cụ thể tôi đã quên, chỉ mơ hồ nhớ được mẹ cô ta bị bệnh, không biết phải làm sao, không ai để cầu cứu, cô ta lo lắng khóc, vừa nói vừa khóc như mưa rơi trên cây thu hải đường.

Cảm xúc của cô ta đã lây nhiễm sang nhiều người, mắt các cô gái đều ươn ướt.

Tôi còn nhớ lúc đó Chu Dịch Ninh ở bên cạnh cũng vô thức nắm chặt ngón tay.

Đây là biểu tượng cho sự thay đổi tâm trạng của anh ta, tôi luôn biết điều đó.

Tuy nhiên, ngày hôm ấy có nhiều người, trong đó có cả Chu Dịch Ninh, bọn họ đều không tin những gì tôi nói là sự thật.

Khi còn học cấp 2, tôi đã thật sự chuyển gạch trong một nhà máy sản xuất vật liệu chịu lửa, đội chiếc mũ rơm cũ và bất chấp cái nắng như thiêu đốt. Trong kỳ nghỉ hè bất lực đó, mẹ tôi cũng đổ bệnh. Vì lao động chân tay nhiều năm, bụi từ nhà máy vật liệu chịu lửa bay quanh năm nên bà ấy bị bệnh lao phổi rất nghiêm trọng.

Không phải lúc nào cũng có thể xin nghỉ phép khi làm công việc bán thời gian, một ngày nghỉ sẽ đồng nghĩa với việc bị mất một ngày lương. Sau khi di chuyển một đống gạch như một ngọn đồi, chỉ có thể kiếm được 10 nhân dân tệ. Mẹ tôi chuyển từ sáng tới tối nhiều nhất cũng chỉ có 5 tệ. Lúc đó tôi đã thay mẹ làm việc từ sáng sớm đến chiều tà, xương cốt đau nhức khắp người nhưng chỉ kiếm được 20 tệ.

Khi không ai hỏi tôi về những điều này, tôi cũng không bao giờ nhắc đến chúng.


Cuối cùng cũng có người hỏi, tôi đã thành thật kể nhưng không ai tin cả.

Người sống trên đời, ai mà chẳng có nỗi khổ tâm.

Cùng một gia đình, cùng xuất thân, cùng hoàn cảnh khó khăn, tôi chọn cách im lặng chịu đựng và cố gắng lật ngược tình thế, trong khi Lâm Tĩnh Tĩnh lại chọn cách giành được sự cảm thông bằng mọi giá, không từ mọi thủ đoạn.

Tôi đã trưởng thành, là người sống tự lập nhờ làm việc chăm chỉ và dần dần trở thành một mặt trời sáng chói loá trong mắt người khác.

Tuy nhiên, cô ta đã lợi dụng ẩn khuất để cướp đoạt hãm hại, lừa gạt sự chân thành của người khác, cướp đi tình yêu của người khác, ăn trộm tác phẩm của người khác và lên kế hoạch từng bước kéo người khác ra khỏi vị trí trên cao khiến người ta rơi xuống vực sâu.

Điều kinh tởm hơn nữa là chưa có ai thật sự đứng lên tố cáo tất cả những điều này, họ chỉ mặc định rằng việc tôi lấy cao liền thấp là công bằng.

Chu Dịch Ninh nhìn thấy tôi như vậy liền hỏi:

"Sao lại có biểu cảm này?"

Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn anh ta.

"Anh vẫn không hiểu được tôi. Lâm Tĩnh Tĩnh và tôi đều có xuất phát giống nhau, nhưng cuộc sống của chúng tôi là hai thái cực khác nhau. Anh có bao giờ nghĩ tại sao lại như vậy không?"

"Thật ra, dù đang ở trong hoàn cảnh nào thì sự lựa chọn của con người đều rất quan trọng. Đây là đề tài cả đời của mỗi người."

"Chu Dịch Ninh, chừng nào thì anh mới thực sự hiểu."

23

Sau đó, tôi trở lại cuộc sống bình thường, quay trở lại con đường thiết kế và nộp tác phẩm đấu thầu này cho một nhóm dự án cạnh tranh.

Về phần Chu Dịch Ninh và những người khác, sau này tôi mới biết tới.

Khi Lâm Tĩnh Tĩnh còn ở công ty, cô ta không mấy khách sáo với các bạn học cũ, tuy họ cùng nhau đầu tư nhưng khi công ty gặp khủng hoảng, họ đã rút lui nhanh hơn thỏ khiến Chu Dịch Ninh rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Chu Dịch Ninh mắc nợ vô số và đã bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng.

Bây giờ một số bạn học cũ liên lạc với tôi, nói rằng họ đã hiểu sự thật và muốn hợp tác với tôi. Tôi vẫn nhớ khi tin đồn lan ra, tôi đến căng tin mua đồ ăn, chính một vài người trong số họ đã lén lút chỉ vào tôi và kéo những người khác theo dõi tôi. Tôi không thể chịu nổi nên vặn lại vài câu, họ bắt đầu la hét trong căng tin, gọi tôi là kẻ vô liêm sỉ và dâm ô, nói rằng cả đời tôi sẽ không bao giờ tốt bằng Lâm Tĩnh Tĩnh và cho rằng tôi đáng bị Chu Dịch Ninh bỏ rơi.

Tôi đã trực tiếp từ chối và thách thức họ.

Bây giờ bọn họ không thể nhận được bất kỳ công lao nào từ tôi, không có Chu Dịch Ninh, từ nay trở đi tôi càng dễ dàng trấn áp họ trong ngành hơn.

Lâm Tĩnh tĩnh sau khi ra khỏi đồn cảnh sát đã học được rất nhiều điều, chỉ có cô ta mới biết liệu đêm đó mình có bị bọn đầu tư dâm đãng lợi dụng hay không.

Tôi chỉ biết Chu Dịch Ninh đã ly hôn với cô ta.


Sau đó cô ta trở về quê hương của mình.

Về phần chủ đầu tư, ông ta có quá nhiều tiền án, bị nhiều người tố giác, một thời gian sẽ khó có thể ra tay.

Đúng là ác giả ác báo.

Ngày các thí sinh lọt vào vòng chung kết, anh Cố đến gặp tôi, trên tay cầm một bó hoa hướng dương.

Tôi nói đùa:

"Danh sách còn chưa công bố, sao ngài lại chúc mừng trước rồi? Không đoạt giải thì xấu hổ lắm."

Anh Cố mỉm cười.

"Tôi tin vào trình độ của chị, đàn chị."

Tôi rất sốc, tại sao anh ấy lại gọi tôi là đàn chị.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi, anh chậm rãi giải thích:

"Nhiều năm trước, lúc chị ở trong toilet KTV, là tôi đưa chị đến bệnh viện…"

Tôi nhớ ra có một người đã đưa cho tôi khăn giấy và đưa tôi đi băng bó.

Chỉ là lúc đó trong lòng tôi bị tổn thương, ngoài nói lời cảm ơn ra, tôi chưa bao giờ nhìn mặt người ta, đến cả sau này tôi cũng chưa bao giờ đích thân tìm gặp để cảm ơn.

Hóa ra là anh ấy.

Tôi hỏi:

"Anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi phải không?"


Anh ấy nghiêm túc trả lời:

"Đúng vậy, tôi luôn tin rằng chị không phải là loại người trong lời đồn kia. Khi còn đi học, tôi đã xem qua tác phẩm của chị và tôi tin tưởng vào khả năng của chị."

Tôi nhận lấy bông hoa từ tay anh ấy và nói lời cảm ơn. Cũng bày tỏ nếu đạt được thứ hạng, nhất định sẽ mời anh bữa tối.

Khi đến giờ công bố, tôi mở trang web chính thức của cuộc thi trên điện thoại di động, tìm thấy giao diện khen thưởng và đọc từng chữ một.

Người đạt giải nhất, ba chữ Trần Thanh Vận được viết rõ ràng.

"Có vẻ như suy đoán của tôi là đúng. Đúng là chị rồi, xin chúc mừng!"

Tôi nhìn những dòng chữ mà rưng rưng nước mắt.

Đoạt huy chương vàng trong ngành, đây là mong muốn ấp ủ từ lâu của tôi.

Tôi không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, nỗ lực của tôi vẫn không hề uổng phí, tôi vẫn là ánh mặt trời rực rỡ như xưa.

Trên đường đi ăn tối, tôi hỏi anh Cố:

"Anh có thích mặt trời không?"

Anh ấy trả lời dứt khoát:

"Tôi vẫn một mực thích nó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận