Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

- Nhiên Nhi, đói bụng sao?

- Đói!

- Ngọc Nhi mang nước cho nàng rửa mặt với điểm tâm khi nãy rồi. Đứng lên nào! Rửa mặt xong mới được ăn.

Hắn mới là kẻ bị dính hai chưởng thế mà nàng uể oải ngồi một đống
dưới đất còn hắn là người kéo nàng đứng lên. Linh Nhiên có chút nghi ngờ không lẽ chưởng lực của mình yếu xìu không ăn thua gì với hắn sao?
Nhưng mà… hắn ói máu là thật mà, mắt nàng đâu có mù lòa ti hí nhìn không rõ chứ.

- Nàng ngồi lên ghế đi!

- Ngươi có thật sự là trúng hai chưởng của ta không vậy?

Thiên Lãnh quay đi che dấu nụ cười khổ, nàng nghĩ hai chưởng của nàng nhẹ lắm hay sao? Hắn mới sáng ngày ra ói máu như suối thế mà nàng dám
nghi ngờ, nàng là người ra tay mà còn đi hỏi hắn. Thiên hạ có ai khờ
khạo như hắn không, chào ngày mới độc chiêu quái dị quá sức tưởng tượng.

- Ta ôm trân bảo liền khỏe ngay. Ngồi im, ta lau mặt cho nàng.

- Ta tự làm.

Linh Nhiên nhanh chóng giật lấy khăn, nàng cũng có tay không cần nhờ vả hắn. Tên khốn đáng ghét này thân hắn còn chưa lo chưa xong, xía mũi
vào chuyện người khác làm gì? Hắn không lo lau mặt mình mà ngồi nhìn
nàng ngây ngốc khiến nàng thấy bực bội khó chịu.

- Ngươi nhìn cái gì? Không cần rửa mặt sao?

- Ta nhìn nàng thôi mà!

Thiên Lãnh giật mình bởi câu hỏi bắt bớ của nàng, hắn không nhận thức được là mình đang nhìn nàng si mê.

- Dính có hai chưởng mà đầu óc cũng bị ảnh hưởng rồi ư ? Ta còn nghĩ ngươi là cao thủ võ lâm đấy!

Nàng vừa lau mặt vừa lẩm bẩm làu bàu, nàng tưởng ai cũng có thế đánh
hắn thật sao? Hắn học võ công từ năm ba tuổi được coi là kỳ tài võ học,
hắn khổ luyện đêm ngày không ngừng nghỉ, danh tiếng trên giang hồ cũng
không phải tay mơ. Nhưng là nàng muốn đánh hắn nên hắn đành ủy khuất bản thân ngồi im chịu trận mà thôi nếu là kẻ khác tên ấy đã nát bấy như cám từ cái đời thuở nào rồi.

Nàng mới phát giác bị hắn hạ xuân dược đã hành hạ hắn ác liệt thế
này, nếu bây giờ nàng biết mình uống phải vĩnh viễn xuân dược chẳng biết hắn có phải chết trẻ không? Thiên Lãnh hơi rùng mình lo sợ, hắn không
sợ chết nhưng chết rồi thì sẽ phải rời xa nàng như thế hắn không cam
tâm.

- Ngươi rửa mặt đi chứ! Miệng ngươi dính đầy máu thật khó coi!


Linh Nhiên ném khăn mặt của mình trở lại trong thau nước rồi quay
sang thau nước bên cạnh vắt khô chiếc khăn khác đưa cho hắn. Tên ngốc ấy không chịu nhận lấy mà cứ nhìn nàng trân trân có vẻ ngạc nhiên tột độ.
Hắn lại bị làm sao nữa vậy? Linh Nhiên nhíu mày nhăn trán quyết định làm ơn làm phước lau mặt dùm cho hắn luôn. Tiểu hài tử mới sinh chắc cũng
chỉ ngây ngô đến cỡ này là cùng!

Nàng áp khăn lạnh lên má hắn thôi mà Thiên Lãnh cảm thấy hắn sung
sướng như được bay lên cung trăng thiên đình rồi. Hắn cứ trố mắt nhìn
nàng không chớp nếu nàng lúc nào cũng dịu dàng với hắn như vậy thì hắn
là nam nhân hạnh phúc nhất thế gian.

- Xong rồi!

- Cám ơn trân bảo.

Linh Nhiên mặc xác hắn ngớ ngẩn ngồi một góc, nàng đến bên giường rút ra sáo thổi lên gọi Ngọc Nhi. Nha đầu đó bị hắn đuổi đến phòng nào nàng không chắc nhưng sáng sớm đã mang điểm tâm cho nàng hẳn là ở gần đây
thôi. Ngọc Nhi không có võ công nhưng thính giác người bình thường ở
khoảng cách gần sẽ nghe thấy. Nhạc khúc này hai bên đã quy định với nhau trước Ngọc Nhi sẽ biết phải làm gì.

Thiên Lãnh khó hiểu nhìn nàng đưa sáo lên môi thổi ra vài âm điệu réo rắt rồi buông xuống. Sau đó nàng lại gần bàn viết lôi ra giấy bút ghi
chép cái gì đó rất chăm chú, hắn còn đang định hỏi han nàng làm gì thì
có tiếng gõ cửa phòng.

- Vào đi!

- Vương gia, tiểu thư!

Linh Nhiên bước lại tay cầm hai tờ giấy có ghi chữ, nàng quay qua hỏi hắn.

- Ngươi mang thủ hạ đi theo chứ ? Bọn họ ở đâu rồi?

- Có, nàng cần bao nhiêu người?

Hắn băn khoăn hỏi ngay, nàng muốn làm gì?

- Muội mang mấy tên thị vệ đi hốt thuốc theo hai đơn này cho ta.

- Dạ tiểu thư!

- Nàng cảm thấy không khỏe ở đâu?

Thiên Lãnh giật mình cả kinh nhảy dựng lên chộp lấy hai vai nàng,
nhìn một lượt từ trên xuống dưới sau lại lấy tay sờ lên trán, vẻ mặt
thập phần khẩn trương lo ngại không thôi.

- Bổn tiểu thư không có bệnh, ngươi buông tay ra coi.


- Sao phải hốt thuốc? Nàng không khỏe phải nói cho ta biết chứ, đi lên giường nằm nghỉ nào, ta cho người gọi đại phu.

- Ta nói ta rất khỏe không cần nghỉ ngơi. Ngươi có tin ta một cước đạp ngươi văng từ đây xuống dưới đường cái không?

Nàng chưa kịp giết hắn thì hắn đã khiến nàng phiền phức đột tử chết
trước mất thôi. Hắn tưởng nàng đánh hắn hai chưởng là hết chuyện, bỏ qua mọi khúc mắc rồi sao? Dám hạ xuân dược lên người nàng, hại nàng cả đêm vật vã triền miên với hắn mất sạch cả tự tôn của bản thân. Nàng tại sao đến nước này vẫn còn ham muốn dục vọng nam nữ chứ? Nàng không yêu hắn
nhưng hắn lại khiến nàng nổi lên cảm giác thèm muốn ân ái… vậy không
phải mất mặt lắm sao?

- Trân bảo đừng giận là ta nhiều chuyện, ta không tốt. Há miệng nào!

- Ngươi làm cái gì đấy? Ngươi cho rằng tay ta tàn phế rồi ư? Ta mà lại cần ngươi đút cho ăn sao?

- Nhiên Nhi dễ thương không cần, nàng không cần.

Thiên Lãnh mặt mũi buồn bã méo xẹo trông đến thê thảm. Trân bảo thật
khó tính, lau mặt dùm nàng từ chối, muốn đút cho nàng ăn cũng không
được. Hắn phải mất bao lâu mới khiến nàng mềm lòng dịu dàng với hắn hơn
chứ?

- Nhiên Nhi nàng tốt với ta một chút được không?

- Tốt như thế nào ngươi mới vừa lòng?

Hắn chỉ thuận miệng hỏi cho có chuyện thôi, nàng chịu để cho hắn ở
bên cạnh mà không xua đuổi hắn đã mừng thầm rồi. Nhưng là nàng hỏi lại
vậy khiến hắn mừng quýnh lên được, vội vã thổ lộ mong muốn tâm tình ngay tức khắc.

- Nàng trước giờ chỉ dễ thương với ta có ba lần thôi!

- Phải không? Ba lần nào?

- Lần đầu tiên trong dịp sinh thần của hoàng thượng nàng cho ta ôm hôn trước đông người mà không phản kháng.

Dịp đó hắn quay về phủ đêm ngủ mà cũng nằm mơ cười đến đau hết quai
hàm. Nàng chẳng để tâm là hắn toàn phải cưỡng hôn với cưỡng ôm nàng
thôi, có bao giờ nàng tự động nũng nịu ngoan ngoãn nép mình vào ngực hắn đâu.

- Rồi lần thứ hai đâu?

- Đêm đó nàng tự tay đút vào miệng ta một trái táo đó là lần thứ hai.

Ack… Linh Nhiên đang nuốt miếng bánh vì hắn nói câu đó mà bị sặc. Hắn ấm đầu nặng lắm hết thuốc chữa rồi.


- Nàng sao vậy, uống miếng nước đi!

Thiên Lãnh nhẹ vỗ vỗ lưng giúp nàng nhuận khí. Nàng lại không cẩn
thận, ăn sáng thôi cũng có chuyện chẳng hay rồi. Thế mà còn dám trốn
khỏi phủ muốn đi tiêu dao tứ hải cơ đấy, nàng không đói chết cũng bị
khát chết, tiểu hài tử như nàng không có hắn là không ổn ( Chiqu xin anh đấy, xạo vừa thôi).

- Ngươi thật giỏi giết người không để lại vết máu.

- Giết người không thấy máu, thấy máu không anh hùng, nàng chưa nghe qua sao? Nhưng mà giết chóc thì liên quan gì ở đây? Ăn nữa đi!

- Không có gì!

Linh Nhiên lẳng lặng ngồi ăn tiếp bỏ qua chủ đề giết chóc, chẳng lẽ
kêu nàng nói ra hắn xém khiến nàng sặc chết chỉ vì một câu nói… nghe
thôi cũng thấy lố bịch rồi. Có điều hắn đúng là điên hết cỡ, nàng có đưa trái táo cho hắn thật nhưng mà chỉ có vậy thôi mà cũng được hắn liệt kê vào một trong những khoảng khắc đáng nhớ ư ? Hắn thật dễ dàng thỏa mãn
nếu nàng ân cần hơn chút đỉnh liệu hắn có cảm kích đến vỡ tim chết không nhỉ?

- Hết rồi sao?

- Hồi nãy nàng lau mặt cho ta là lần thứ ba, hết sạch rồi!

- Chỉ có bấy nhiêu lần thôi ư?

- Nàng tốt với ta chỉ có thế thôi còn khiến ta buồn thì vô số kể.

Hắn cúi mặt cười không có chút sinh khí nào. Trân bảo khiến hắn giận dữ hay vui vẻ hắn đều nhớ rõ đến từng chi tiết.

- Ta khiến ngươi buồn ư? Nói nghe thử coi.

- Nàng muốn nghe?

- Đúng.

- Nàng là kẻ đầu sỏ gây nên cơ mà.

- Thì sao?

- Nếu vậy còn muốn nghe, ta nói ra nàng sẽ áy náy mất.

Thiên Lãnh nháy mắt với nàng. Hắn nói đùa thôi, trân bảo vô tình lãnh khốc đệ nhất, nàng mà biết áy náy hắn đi đầu xuống đất.

- Ta nghi ngờ đấy!

- Ta cũng vậy.

- Thế ngươi nói đi.

- Được thôi! Nàng đập nát dây chuyền của ta, đem thức ăn có độc cho
ta ăn không thèm cảnh báo, giao dịch lén lút muốn cho người khác cưỡng
dâm ta, không cho ta chăm sóc nàng, ta ôm nữ nhân khác nàng không thèm
ghen, trốn khỏi phủ khiến ta lo lắng. Tối ngủ không cho ta ôm nàng cũng
không chịu cho ta ân ái.


- Thế tối qua ngươi làm gì ta đấy?

Linh Nhiên hỏi văn lại vào thời khắc mấu chốt. Hắn mặt dày không biết mắc cỡ, sao hắn chỉ nhớ nàng đối xử lạnh nhạt với hắn mà không nhớ luôn hắn đã xỉ vả nhục nhã nàng trong quá khứ như thế nào nhỉ?

- Tối qua nàng có vui không?

- Vui cái gì?

- Ta không thỏa mãn nàng sao?

Nàng nghi ngờ hắn vừa đắp lên mặt mấy chục cái chảo nên mới không
biết thế nào là xấu hổ dám đem cái chuyện tế nhị thế ra mà hỏi han. Hắn
có mục đích gì đây? Muốn nhìn ra biểu cảm ngượng ngùng của nàng chăng?
Đợi kiếp sau nhé!

- Ngươi nghĩ sao?

- Ta đã rất sung sướng, nàng thật sự quá tuyệt. Nhưng ta muốn biết ta có thỏa mãn nàng không?

- Ngươi không tệ.

- Chỉ không tệ thôi à? Vậy ta phải cố gắng hơn rồi!

Thiên Lãnh xoa xoa cằm lẩm nhẩm, chết tiệt thật, công phu giường
chiếu của hắn chưa nữ tử nào chê bai nửa câu, hắn cũng từng nghĩ là hắn
hoàn hảo. Nhưng sao trân bảo không bị kích thích nhỉ? Đêm qua hắn hoan
ái với nàng không có tắt nến vốn là định ngằm nhìn dung nhan kiều mị của nàng khi đê mê khoái lạc đạt đỉnh sẽ dễ thương đến cỡ nào… tiếc là hắn
không nhìn thấy gì hết.

- Ngươi còn muốn nữa?

Linh Nhiên tức giận hét tướng lên. Hắn chê mạng quá dài muốn chết vì hoang dâm vô độ với nàng ư? Đồ khốn nhà hắn muốn đi báo hiếu với tổ
tiên cũng không nên kéo nàng nhúng bùn chung chứ?

- Ta nói… trân bảo, nàng nghe ta nói được không?

- Lắm lời muốn nói gì nói đi.

- Xuân dược hôm qua…

Hắn nhìn “mây đen” đột ngột trôi qua dung nhan lạnh lẽo kia thì có chút lo lắng. Nàng sẽ xử hắn ra cái thứ gì đây?

- Nói!

- Mỵ Giao Xuân Dược!

- Ngươi nói cái gì?

Nàng lảo đảo ngã bịch dưới đất, nàng nuốt trúng vĩnh viễn xuân dược…
là vĩnh viễn. Linh Nhiên nhìn kẻ đang bối rối ngồi bẹp trước mặt mình,
nàng nghiến răng ken két… Họ Lương Hoàng kia hôm nay không phải ngươi
chết thì ta chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận