Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

- Nàng thân thế quả thật hiển hách, Thánh nữ cô nương!

- Gọi ta Như Ý được rồi! Ta bắt chước tướng công của nàng gọi nàng Nhiên Nhi nhé!

Linh Nhiên chớp nhẹ mi chưa có ý kiến, nàng đang thắc mắc y thuật của cô ta rốt cuộc cao minh đến trình độ nào. Mỵ Giao Xuân Dược trong
truyền thuyết kia thứ dược độc địa hại nàng đêm nào cũng bị khống chế
đánh mất hết sạch tôn nghiêm nọ nàng ta có giải được không?

Nàng thật đánh giá thấp dược hiệu của nó, lúc đầu vốn dĩ còn đinh
ninh bản thân định lực đủ mạnh có thể chống đỡ ít nhiều, kết quả mỗi lần đều thất bại thảm hại. Đêm nào cũng bám riết lấy tên ác ma kia làm ra
mấy cái chuyện mà sáng sớm thanh tỉnh nàng giận bản thân tím bầm ruột
gan. Đáng căm tức hơn là triền miên vô độ nhưng chỉ có nàng sáng ngày ra khí lực rã rời còn hắn cười hạnh phúc đến rạng rỡ chói mắt. Thân thể
mềm nhũn ẻo lả đứng cũng khó khăn, nhìn kiểu gì cũng giống nàng làm nũng nhõng nhẽo đòi dựa dẫm vào hắn.

- Ta nói thật ta chẳng phải lương y, nàng muốn mua độc dược hay giải độc gì đó ta còn có thể giúp, yêu cầu khác thì miễn bàn.

- Nàng hình như rất có hứng thú với xuân dược?

Ánh mắt Như Ý khi nghe đến hai từ xuân dược liền lóe lên tia tinh
quái quỷ quyệt, nàng nhún vai cười gian xảo hẳn là đang nghĩ đến lần vụ
chọc phá lần đầu gặp gỡ của hai người.

- Nhiên Nhi tiểu mỹ nhân còn giận ? Thật có lỗi ta chỉ là muốn tìm
người thử dược mới chế xem nó công hiệu ra sao thôi! Ta đã giải độc cho
nàng lúc đó rồi cơ mà cũng đâu có gây tổn hại gì nhiều đến nàng chứ.


- Ta có nói giận nàng sao ? Ta chỉ dự đoán nàng đối với xuân dược hẳn có chút nghiên cứu.

- Chính xác, nói chi tiết rành mạch thì ta đặc biệt quan tâm đến nó.

- Thật tốt!

Linh Nhiên cảm thán hai chữ bộc lộ sự hài lòng, nàng ngước mắt nhìn
nữ tử trước mặt tràn trề hy vọng. Mạng nàng sẽ chẳng thật sự đen đủi tối tăm mãi chỉ cần giải được xuân dược, nàng thoát nạn còn tên kia …

Thiên Lãnh nôn nóng trông mãi về phương hướng trân bảo rời đi, hắn đợi
thật lâu mới thấy nàng quay lại lấp lánh trong đôi mắt tròn kia thần
thái sáng lạn hơn nhiều. Thật tốt trân bảo rất cao hứng, nàng vui vẻ hắn liền thấy trong lòng ngọt ngào.

- Nhiên Nhi! Thánh nữ nói gì? Cô nương ấy có cấp nàng dược không?

- Xong rồi! Đi về thôi!

Nam nhân nghe nàng nói muốn về liền đáp ứng ngay, nàng đây là chấp
nhận hắn muốn quay về nhà cùng với hắn rồi chăng? Hắn thời gian này hết
lòng chiếu cố, ngày ôn nhu săn sóc đêm dịu dàng triền miên, thời thời
khắc khắc ưu ái nâng niu hơn bất cứ bảo vật nào, nàng hẳn là tâm động
rồi đi. Thiên Lãnh hắn tự sướng một hồi cân nhắc nghĩ về tháng ngày tươi sáng sau này mà khóe miệng nhếch lên cười thỏa mãn. Hắn nào biết âu yếm nữ nhân cũng đang âm thầm hài lòng, nàng chỉ cần nghĩ đến thời khắc hắn bị độc phát thiếu giải dược, hắn sẽ cỡ nào thống khổ cỡ nào đau đớn,
tim nàng liền đập loạn nhịp cảm thấy thập phần hứng khởi.

Bọn họ rời Khang San an toàn dưới sự bảo hộ của nhân sự Huyền Băng
cung, thành thật mà nói ngoại nhân mà “lông tóc tóc vô thương” xuất nhập vùng cấm địa này xưa nay vô cùng hiếm.

Đêm xuống tại vùng phụ cận Khang San nhóm người bọn họ hạ trại nghỉ
ngơi giữa rừng, vương gia và vương phi buổi tối thường tách riêng ra một thời khắc nào đó đám thị vệ cũng đã quen thuộc. Vì thế hôm này sau khi
bữa tối hoàn tất nhóm người đột nhiên thiếu mất hai vị chủ tử họ chẳng
có vẻ lo lắng chỉ là ta ngươi nhìn nhau mỉm cười ngầm hiểu “ chuyện
bình thường ấy mà ”.

- Nhiên Nhi cho ta hôn một cái!

Bụi cây chỗ tối có hai thân ảnh quấn lấy nhau, nam nhân mắt bắt đầu
có biến chuyển dấu hiệu của dược hiệu sắp đến thời điểm phát tác. Mọi
hôm khác nữ tử cũng lý trí mờ dần toàn thân rạo rịch chẳng mấy chốc mà
nàng cũng sẽ cuốn vào vòng vây dục vọng thể xác như nam nhân kia. Bất
quá tối nay mọi sự dường như khác biệt, nàng từ đầu chỉ cuối đứng bất
động không nói gì, nhìn sơ liền biết nữ nhân lý trí hay tinh thần đều

sáng láng tỉnh táo.

- Trân bảo, ta yêu nàng!

- Yêu ta nhiều sao?

- Yêu nhất yêu nàng hơn tất cả mọi thứ!

Thời khắc mấu chốt lại lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, lẽ thường sẽ khiến
đối phương mất hứng đi. Vấn đề là nam nhân vật chính của vở diễn đầu óc
lúc này không được thanh tỉnh cho lắm, tai hắn nghe loáng thoáng giọng
nói êm êm của nàng thì giống như bị trúng tà như nhau hỏi gì đáp nấy.
Linh Nhiên hiếm khi thốt lời thừa thãi đặc biệt những lúc chuẩn bị “lâm
trận thiên đường” nàng càng kiệm lời vớ vẩn hơn. Lúc này lại rảnh rỗi
lải nhải như vậy đủ biết có trá…

- Ngươi cảm thấy nóng rực khó chịu sao?

- Có!

- Phen này ngươi tha hồ thống khoái!

Thiên Lãnh trí não nửa tỉnh nửa mê đang sống chết ôm chặt thân ảnh
mềm mại ấm áp trong lòng, tay vừa bắt đầu sờ loạn liền bị nàng bất ngờ
nắm lấy bóp thật mạnh. Cơn đau khiến hắn thoáng nhíu mày còn chưa hiểu
chuyện gì đang xảy ra đã thấy nàng vung tay chế trụ huyệt đạo toàn thân.

- Trước khi ngươi phát điên đột tử bổn cô nương xin tiết lộ, Mỵ Giao
Xuân Dược của ta đã giải xong rồi. Ta không còn bị khống chế nhưng mà
ngươi thì…


Nàng liếc hắn một chút ánh nhìn chẳng thể gian tà hơn mặc xác người
nào đó đứng trước mặt sắc mặt xanh, tím, đỏ, trắng… đổi màu liên tục do
bị độc phát. Nàng thảnh thơi bứt lá cây vò nát xé nhỏ giải trí giết thì
giờ. Linh Nhiên biết chắc hắn thời khắc này toàn thân kinh mạch đảo lộn
chạy loạn xạ, dục hỏa bộc phát không thể phát tiết còn bị phong bế huyệt đạo, nếu có thể hắn đảm bảo muốn cắn lưỡi tự sát ngay cho đỡ thống khổ. Trừng phạt thích đáng ai bảo hắn dám hạ dược trên người nàng, cuồng dại chẳng cân nhắc kỹ xem nhân vật hắn đụng độ là cỡ nào thù dai cỡ nào oán hận hắn.

- Ngươi là tự chuốc muốn oán hận cứ tự nhiên, ta ngày đó rời đi vương phủ coi như đã tốt bụng bỏ xuống oán khì rồi bất quá…

Nàng xích lại đứng gần hắn hơn, tay ngọc trắng ngần vươn lên khẽ vuốt vuốt dung nhan người đối diện. Hắn dục hỏa đốt người vốn dĩ đã đủ thê
thảm rồi nàng còn “lương thiện” khiêu khích thêm quả đúng là chỉnh người tới nơi tới chốn.

- Ngươi ăn no rảnh rỗi chạy tới đây làm gì ? Thiên hạ rộng lớn sao cứ để ta nhìn thấy bản mặt đáng ghét của ngươi vậy thật khiến ngày dài hôm nào cũng u ám khó thở. Hôm nay ngươi chết chắc xuống địa phủ tìm Diêm Vương cứ thoải mái khai tên họ kẻ sát nhân là ta Long Linh Nhiên nhá.
Kiếp sau cũng không nghĩ tái kiến ngươi!

Nàng phũ phàng bồi thêm một câu tàn ác rồi phi thân biến mất trong
cánh rừng đêm rậm rạp. Nói nàng tàn ác vô nhân đạo, không có lương tâm,
tim đá máu lạnh, tâm hồn bị chó tha… gì gì cũng tốt, nàng mềm lòng với
bất kỳ ai trong thiên hạ cũng được chỉ trừ hắn ra. Nàng khi xưa là oan
hồn vất vưởng chết mãi chẳng siêu thoát nguyên cớ bắt nguồn từ hắn, oán
khí tích tụ lâu ngày tơ tình không còn hắn lại làm những việc ép buộc
nàng… thử hỏi nàng còn có thể nhân từ với hắn sao? Long Linh Nhiên tốt
bụng đột xuất cho hắn chết toàn thây coi như là đã muốn nhẹ nhàng lắm
rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận