“ Nhiên Nhi, xin lỗi nếu có kiếp sau ta sẽ bồi thường cho nàng” trước khi lý trí mờ nhạt đổ sụp hẳn vào vùng tối tăm Thiên Lãnh vẫn tâm niệm
điều đó. Nàng hận hắn sâu đậm hơn hắn tưởng, tổn thương nàng thay vì yêu thương nàng là việc làm duy nhất hắn hối hận kiếp này.
Trời cao ban cho hắn bảo vật quý giá nhất thiên hạ trách hắn mắt nhìn kém cỏi đã bỏ lỡ cơ hội nhận lấy.
Vận may không đến hai lần hắn đánh mất nàng còn ngoan cố muốn tìm lại,
xem ra hắn quá tham lam rồi. Chết cũng tốt, nàng hẳn sẽ hài lòng, chỉ
tiếc rằng nàng không kiên nhẫn nán lại nhìn hắn tắt thở rời khỏi cõi đời này! Nhìn kẻ từng hành hạ tra tấn nàng chết đi biết đâu đấy nàng có thể nở nụ cười thỏa mãn thì sao?
“Trân bảo ta yêu nàng”.
…..
Văn Hoa thành, Đại Nam Quốc, Linh Nhiên ngồi yên lặng trên ban công
lầu hai một trà quán thưởng lãm cảnh sắc dân tình mua bán sinh hoạt nhộn nhịp dưới đường. Dường như ai cũng có tất bật lo toan, thần sắc người
này vui vẻ rạng rỡ, kẻ khác lại rầu rĩ lo âu … thế gian chắc chỉ có mỗi
nàng sống day dắt vật vờ sinh tử chẳng cần để tâm, buồn vui là cảm xúc
lạ lùng xa xỉ.
Nàng đã dặn Ngọc Nhi tách ra nấp kỹ vào một góc quy ước sẵn để khi
nàng xử đẹp tên Thiên Lãnh xong sẽ tới đưa nàng đi chung. Nhưng tối hôm
đó lúc tới địa điểm hẹn trước nàng phát hiện tên cận vệ Sử Tiết bí mật
bám đuôi muội ấy, hắn hoặc là âm thầm bảo vệ Ngọc Nhi hoặc là được lệnh
canh trừng đề phòng chủ tớ bọn họ đào tẩu. Nếu không thể mang muội ấy
theo nàng bỏ đi một mình cũng chẳng vấn đề gì, Ngọc Nhi theo nàng thân
gái dặm trường chưa chắc đã là lựa chọn hoàn mỹ. Thời điểm đó ngoan cố
“bứt dây động rừng” đánh động đến tên họ Sử kia sợ rằng ngay cả nàng
chuồn cũng chẳng lọt.
- Cô nương, uống trà một mình hẳn là cảm thấy tịch mịch đi!
- Đúng vậy, chúng tôi ngồi chung với nàng cho không khí náo nhiệt chút, được chứ?
Nữ tử đơn thân độc mã trên đường lắm lúc cũng phiền phức thật, nàng ngồi tận trong góc mà cũng thu hút sự phá rối nghĩa là sao?
Linh Nhiên lãnh đạm hờ hững chẳng thèm trả lời hai tên nam nhân mặt
dày xa lạ, nàng vẫn tự nhiên im lặng uống trà trong chén của mình, mắt
tiếp tục dõi xuống đường coi bọn họ như vô hình vô ảnh.
- Cô nương chẳng nể mặt chúng tôi chút nào.
- Hai vị công tử quả nhiên rảnh rỗi nếu các vị có nhã hứng tại hạ phụng bồi hai vị uống trà tán gẫu ổn chứ?
Giọng nói này có vẻ quen quen, nàng tò mò liếc mắt nhìn người mới
đến, hắn có ý định giải vây cho nàng thì phải? Dung nhan của nam nhân nọ vừa đập vào mắt Linh Nhiên khẽ chớp mi sững sờ, Minh ca ca, rốt cuộc
gặp lại huynh ấy rồi.
- Linh Nhiên muội!
- Tương công tử, hạnh ngộ!
Giọng nói vô cảm, biểu tình chào hỏi của hai người lâu ngày gặp lại
nhưng mười phần lạnh lẽo từ nàng khiến nam nhân kia nụ cười vừa hiện ra
bỗng chốc đọng lại cứng đờ. Bọn họ ít nhất cũng gần hai năm mới tương
ngộ, nàng một chút phấn khởi cũng chẳng có, hắn đa tâm suy nghĩ nhiều
hay nàng thật sự đã quên.
- Nhiên muội muội khách khí quá rồi, ta thích muội gọi ta giống lúc trước hơn!
- Minh ca ca!
- Đúng rồi. Tại sao muội lại xuất hiện ở đây?
Tương Ám Minh đảo mắt nhìn quanh, nàng hình như là đến đây một mình.
Hắn vén tà áo ngồi xuống vị trí đối diện trước mặt nàng, tiểu nữ nhân
này trong thời gian xa cách đã xảy ra chuyện gì.
- Ca ca vừa nãy còn tưởng mình nhìn lầm chứ, Nhiên muội muội không ở
Phong Quốc mà đến Văn Hoa thành này. Ai đưa muội đến, sao có thể bỏ mặc
để muội một thân một mình ngồi cô độc ở đây như vậy?
- Huynh không cần tìm, muội lưu lạc đơn độc một mình đến chốn này.
Nàng nhàn nhạt đáp lời hắn, người này… kẻ đang nheo mắt vẻ mặt khó
tin nhìn nàng kia đối với quá khứ của nàng có chút ít quan hệ. Năm xưa
khi chưa xuất giá nàng rất ít xuất đầu lộ diện ngoại trừ mấy dịp hiếm
hoi đến chùa thắp hương khấn vái hay đến nghĩa địa quét dọn mồ mả cho
mẫu thân.
Mỗi năm đến ngày giỗ của người Linh Nhiên thường ôm đàn đến gãy khúc
cho người nghe. Ngồi trước nấm mồ người chết làm cái động tác quái dị
như vậy, nàng không biết mình đã vô tình khơi gợi sự tò mò nơi hắn.
Tương Ám Minh khi đó đang lẩn trốn kẻ truy sát đành trốn tạm vào
nghĩa địa hoang vắng, hắn thấp thoáng nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân
nhập thần rơi lệ khảy lên những nốt nhạc thê lương ảo não đến tê tái
lòng người. Hắn nghĩ nàng tưởng nhớ cho tình lang yểu mệnh, tâm có chút
nể phục thiếu nữ chung tình kia. Mặc dù đang bị trọng thương đối thủ lại đang truy đuổi sát sườn hắn vẫn bất chấp nguy hiểm hiện thân trước mặt
nàng tỏ lòng kính phục.
Linh Nhiên khi đó thâm trầm lạnh nhạt không hồ hởi cũng chẳng run sợ
trước sự xuất hiện của một người lạ toàn thân máu me bê bết như hắn.
Nàng quăng cho hắn ánh mắt thương cảm, đưa ra gói thuốc trị thương rồi
ôm đàn bỏ đi. Trong ấn tượng đầu tiên hắn đã biết nàng ít nói lại lạnh
lùng nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, trái tim nàng tốt bụng đủ để
tặng dược cho người qua đường chẳng quan tâm kẻ ấy là ai.
Hắn đã bỏ công tìm tung tích của nàng, hắn thật sự bị xúc động sâu
đậm bởi nữ nhân ấy. Tài hoa xuất chúng nhưng khiêm tốn không kiêu căng
ngạo mạn, tiếng đàn của nàng khiến hắn rung động đến tận sâu tâm hồn,
giọng hát trong vắt tưởng chừng chim muông cũng phải chào thua.
Thời điểm hắn giao du kết bạn với nàng sư môn lục đục xảy ra nội
chiến, thân là đại đệ tử của Văn Hoa phái hắn phải tức tốc quay về Đại
Nam Quốc xử lý. Khẩn cấp đến nỗi đi mà không từ biệt, khẩn cấp đến nỗi
một lời ước hẹn cùng nàng cũng chưa kịp nói.
Đâu ai biết “ một đi không trở lại” khi hắn trở về mọi sự đã khác xưa.
- Hắn không đối tốt với muội!
Ánh mắt Ám Minh chớp lòe lửa giận, tên vương gia ấy có được nàng có được nữ nhân hắn yêu thương nhưng hắn…
- Tên ấy để muội chịu ủy khuất sao?
- Hắn chết rồi!
Nàng uống một ngụm trà bâng quơ nói một câu nhẹ nhàng, ngữ khí thản
nhiên như mọi sự cùng mình vô can, như thể kẻ đã chết trong lời nói kia
là bất kỳ ai chứ không phải phu quân của nàng.
- Tại sao huynh cảm thấy muội một tia thương xót buồn rầu cũng không có, muội vẫn ổn chứ?
Linh Nhiên yêu tên vương gia ấy hắn biết, ba ngày trước hôn lễ hắn
đột nhập khuê phòng của nàng muốn đưa nàng đi. Tiểu bảo bối khi đó hai
mắt lấp lánh ý cười cao hứng thỏ thẻ với hắn phu quân tương lai cỡ nào
anh tuấn cỡ nào hoàn mỹ. Nụ cười của nàng chặt đứt mọi lời tâm tình muốn thổ lộ của hắn, hắn đã nghĩ nàng thỏa mãn là tốt rồi.
- Huynh nghĩ muội có thể có vấn đề gì ?
- Nhiên muội!
Nàng đờ đẫn vô hồn thế này không phải là không đau vì quá đau chứ?
Một Linh Nhiên với ánh mắt vô cảm thế này hắn thật sự chưa bao giờ tưởng tượng đến.