Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Thiên Lãnh mang tâm trạng vui sướng ba bước rút thành một phi thân
một mạch tới phòng nàng. Nàng cực kỳ hiếm hoi chủ động tìm hắn, hắn
không quan tâm đón chờ mình sẽ là cái gì, chỉ cần là trân bảo bảo hắn
tới hắn liền tới ngay.

Tiếc rằng hắn vui quá nên quên mất trước đó hắn đã động đậy tay chân
làm cái trò gì đối với bài trí trong phòng của nàng, vật dụng trên người nàng thườngdùng và vài nơi nàng có thể tới. Mà mấy thứ đó tốt nhất đừng nên để Linh Nhiên phát hiện sớm nếu không hắn liền thảm.

- Nhiên Nhi!

- Ta với ngươi làm một cái thương lượng. Thế nào?

Đáp lại sự mừng rỡ nộng nhiệt của hắn muôn thuở là giọng nói lạnh như băng kia, bất quá chủ đề có mới mẻ chút đỉnh. Thương lượng, nàng muốn
cái gì hắn lại không đáp ứng còn cần thương lượng này nọ sao? Bất quá
nếu nàng muốn thì liền chiều theo ý nàng thôi.

- Trân bảo muốn thương lượng cái gì với ta?

- Ngươi làm gì với mộ phần của mẫu thân ta vậy hả?

Nàng lúc này chỉ muốn băm hắn ra đem cho cá ăn cho rồi, biết hắn khốn kiếp từ lâu rồi nhưng đến cái mức này thì đúng là vượt ngoài tầm suy
đoán của nàng. Nếu là người khác chắc sẽ rơm rớm lệ vì cảm động nhưng
người khác và nàng không giống nhau.

Nàng vừa đi thăm mộ mẫu thân và bực tức phát hiện ra mình không tài
nào tiếp cận được nơi mẫu thân an nghỉ. Tại sao ư? Vì cái tên khốn này
đã cho trùng tu lại nơi ấy cho dựng tượng phật, bùa chiếu yêu, dán hình
bát quái… dày đặc chi chít đủ thứ có ảnh hưởng xấu nếu nàng bước lại
gần. Hắn làm điều này không biết là vô tình hay cô ý nhưng hôm nay là
ngày dỗ của mẫu thân mà nàng phận làm con lại không thể bước tới thắp
cho nàng nén nhang… chẳng phải vô cùng bất hiếu sao?

Ai hại nàng thành đứa con bất hiếu chứ? Không phải hắn thì ai vào
đây, nói nàng không điên tiết lên tức tốc gọi hắn vào xử tội thì đợi đến cái lúc nào. Nhưng là hắn làm như thế xét về tình về lý đều không chê
vào đâu được, hỏi khắp Phong Quốc ai dám nói hành động của hắn lại không phải là hiếu tử có lễ có nghĩa làm rất đúng chứ. Cái xứ này người ta
sùng Phật giáo, bản thân nàng trước kia cũng thấm nhuần triết lý của đức Phật mà.


Xây thì đã xây rồi, đập phá thì là tội lỗi vì có đứa con nào lại đập
phá mộ phần mẫu thân cơ chứ. Nhưng nàng bây giờ như thế này làm sao bước vào trong đó, từ ngàn dặm xa xôi quay về đây chỉ để đứng xa xa mà nhìn… đều là do hắn ban tặng cho nàng mà. Cái tên khốn đó không bao giờ làm
được cái gì tốt.

- Xin lỗi nàng trân bảo, lẽ ra ta phải hỏi ý kiến nàng trước nhưng lúc đó nàng không ở đây nên ta tự chủ trương.

Hắn lờ mờ đoán ra nàng bực bội với hắn vì cái gì rồi, hắn tự ý trùng tu nơi mẫu thân nàng an nghỉ chỉ sợ nàng thấy khó chịu đi.

- Ngươi không có quyền, người không có tư cách, mẫu thân ta
cả một đời đều rất thảm rồi đến chết ngươi còn dám làm phiền đến nàng.
Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?

- Nhiên Nhi, nàng thật sự cho rằng ta làm vậy là có ý xấu sao?

Phận làm con cháu nếu như xây sửa trùng tu mộ phần của tổ tiên tiền
bối sao có thể gọi là làm càn phá rối được. Cái này đều bắt nguồn từ ý
tốt mà, người đó là mẫu thân của nàng cũng coi như là mẫu thân của hắn,
hắn trong ý nghĩ cũng đối với nàng kính ý chưa một lần coi thường hay vô lễ mà. Nàng giận dữ như vậy là cớ làm sao?

- Ngươi…

- Ngươi khốn kiếp.

Hắn có lẽ không có ý gì nhưng hắn làm thế lại ảnh hưởng đến nàng. Ảnh hưởng điều gì ư, cái này sao nàng có thể để lộ cho người khác biết chứ.

- Lúc ấy ta không biết!

- Thế bây giờ ngươi biết chắc.

- Ngươi… ngươi nói thế ý gì?

Linh Nhiên không quá chú tâm đến cuộc nói chuyện với hắn vì đang bận
rủa thầm ai kia nên không phát giác hắn nói chuyện có chút là lạ. Khi
nghĩ ra thì có chút chột dạ, ngó hắn trân trân, tên khốn này không thông minh như vậy chứ?


- Nàng biết ta nói thế có ý gì mà!

- Không biết.

- Ta biết nàng không đủ tin tưởng ta để nói chuyện bí mật của nàng. Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân nàng đúng không? Chúng ta cùng
đến thăm mẫu thân. Vòng tay này nàng đeo vào đi, nàng đeo vào rồi thì đi đâu cũng được.

- Ngươi…

Linh Nhiên nhìn hắn nghi ngờ nhưng cuối cùng không nói thêm cái gì
khác. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra đi, hắn biết cái gì là chuyện
của hắn, nàng không cần nghiêm trọng như vậy. Chỉ là nếu hắn biết yếu
điểm của nàng rồi, đối phó với hắn sau này sợ có chút khó khăn đi.

- Nàng băn khoăn cái gì nữa, không muốn tới thăm mẫu thân sao?

- Ta đi một mình, ngươi không cần đi.

- Không có ta nàng làm sao vào đó được.

- Ngươi đã làm gì?

- Ta cũng muốn tới đó, dù sao ta cũng chưa chính thức ra mắt
mẫu thân của nàng, nàng thật sự sẽ ngăn cản mẫu tử hai người chúng ta
gặp mặt sao?

Hắn mặt dày nhận mặt mẫu tử mặc cho trân bảo đứng bên cạnh mắt lóe
lên tia kỳ thị. Mắc kệ nàng có đồng ý hay không hắn nhất quyết phải đi
theo nàng cho bằng được. Vòng ngọc đó hắn vì nàng mà chế tạo nên, phỏng
theo trí nhớ và miêu tả của Ngọc Nhi về di vật của mẫu thân để lại cho
nàng. Bất quá hắn có biến tấu một chút đỉnh, chỉ cần nàng đeo nó vào tay thì… đời này nàng định là phải ở bên cạnh hắn.

Linh Nhiên cầm vòng ngọc lên nhìn ngắm có chút mê muội, nhìn thật
giống vòng ngọc của mẫu thân, cái vòng thật trước đã bị tên kia đạp nát

thôi nàng đeo tạm cái này cũng được. Hắn nói đeo cái này vào thì có thể
bước vào lăng tẩm đầy Phật khí kia, có lẽ nàng cũng phải dùng tới thôi.

Nhìn nàng do dự một hồi rồi cuối cùng cũng tự tay đeo nó vào, Thiên
Lãnh mỉm cười gian xảo. Nàng nếu đã đeo vào rồi thì không có thể tự tay
lấy nó ra, muốn nhờ người khác thì cũng phải tùy cơ duyên nữa.

Lần này là nàng tự tay đeo vào, hắn không có lừa gạt nàng, cái này không thể trách hắn.

- Ngươi cười nham hiểm như vậy cái vòng này có vấn đề sao?

- Có, trân bảo. Nàng đeo nó vào thì sẽ như một nữ tử bình
thường rồi không có ăn hiếp ta được nữa… đừng tức giận, đeo nó thì nàng
bước vào lăng tẩm của mẫu thân dễ dàng mà.

- Ngươi đừng mơ tưởng khống chế ta, ngươi nghĩ ta bây giờ dễ dàng bị khắc chế như xưa sao?

Người nào đó tự tin buông lại một câu rất khí thế rồi đường hoàng
bước qua trước mặt hắn hướng phía cửa lớn. Thua cái gì cũng không thể
thua khí thế, nàng không rõ cái vòng này năng lực khắc chế mạnh đến cỡ
nào nhưng hắn thật sự nghĩ nàng đeo vào rồi sẽ không có cách gỡ ra sao?

- Trân bảo, lần này chỉ sợ sẽ khác…

Linh Nhiên bỏ đi thật xa hắn vẫn đứng đó cười cười rồi lẩm bẩm một
mình. Năm xưa đối nàng hạ thủ Mỵ Giao xuân dược nàng thế nhưng lại gặp
kỳ nhân giải được quá dễ dàng, hắn đã biết nàng chính là nữ tử được trời cao phù hộ vận khí thật sự rất khá. Lần này hắn ra tay mạnh bạo hơn một chút, để xem hắn có may mắn hơn không.

- Ngọc Nhi, chuẩn bị xe ngựa cho ta.

- Dạ, tiểu thư.

Nếu là bình thường nàng phóng khinh công cho nhanh bất quá lúc này
không thể đành phải di chuyển từ tốn thôi. Dùng khinh công sẽ tốn rất
nhiều sức lực bất quá đó là với người khác, nàng là yêu nữ nội lực sản
sinh thì cứ bóng tối buông xuống là tăng lên một cách tự động cũng không phải mệt mỏi tu luyện như người trần. Yêu nữ cũng có rất nhiều điểm tốt nhưng trừ cái việc tới thăm mộ phần của mẫu thân cũng khó khăn này, thế mới biết chẳng có cái gì hoàn hảo.

- Hộ tống vương phi!

- Tuân mệnh!


Linh Nhiên đi ra ngoài thời thời khắc khắc luôn có người theo sát,
nàng muốn cắt đuôi bọn họ cũng dễ nhưng thời điểm này Thiên Lãnh tăng
đội hộ vệ nàng lên gấp đôi. Nàng không có năng lực tự bảo vệ mình quả
thật cũng rất nguy hiểm nhưng nàng quá tài giỏi thì phu quân như hắn
cũng không có đất dụng võ. Hắn là người học võ hắn biết cảm giác vô lực
bối rối khi biết năng lực tự vệ của mình giảm sút sẽ bất an như thế nào.

Hắn kẻ thù nhiều vô số ra đường phải cẩn thận chút là chuyện đương
nhiên mặc dù nơi này là kinh đô của Phong Quốc ai dám làm càn đụng tới
người của hoàng thất chứ.

- Ngươi chui lên xe ngựa của ta làm gì? Xuống đi!

- Ta muốn ngồi chung với nàng, trân bảo ta bảo vệ nàng.

- Hừ, không cần.

- Trân bảo, nàng ngoan chút đi, bây giờ không phải lúc cậy
mạnh. Ngọc Nhi ngươi thấy chật chội liền đi xuống còn không thì ngồi đó.

Hắn đối với nha hoàn của nàng thôi cũng rất nể mặt rồi nha, nàng thân phận tôi tớ theo lý mà nói thấy hắn bước lên thì khôn hồn bước xuống từ lâu rồi. Bất quá chủ tử hai người bọn họ khí thế ngất trời như vậy, hắn có bao giờ dám ý kiến này nọ trước mặt nàng đâu. Nàng còn chưa một cước đạp hắn xuống xe coi như có nể mặt hắn rồi, nhiều lúc cảm thấy làm phu
quân như hắn thật thất bại.

Nhưng là hắn tình nguyện mà, đành thế thôi, ai bảo ngươi không thể khiến thê tử yêu thích chứ.

- Thánh chỉ đến!

Xe ngựa đội ngũ hộ tống chuẩn bị đã sẵn sàng thì có tin truyền thánh
chỉ vang vọng đến từ cổng lớn. Một đám người đã yên vị trên xe trên ngựa đều phải nhanh chóng rời khỏi vị trí mà quỳ xuống tiếp chỉ.

Hoàng thượng đối với hoàng đệ của mình trước nay luôn một mực đề
phòng, từ lúc lên ngôi tới nay chỉ có một lần duy nhất truyền thánh chỉ
tới tận cửa nhị vương phủ là ban hôn Linh Nhiên cho hắn. Đối với Thiên
Lãnh mà nói đã từng có một thời hắn căm hận đạo thánh chỉ đó vô cùng chỉ là không biết từ bao giờ hắn cảm thấy tên hoàng huynh của mình từ nhỏ
đến lớn chẳng làm được cái việc gì hay ho ngoại trừ cái việc duy nhất
này.

Thánh chỉ lần đầu tiên khiến cho vương phủ của hắn chẳng mấy chốc
nhiều hơn một vị vương phi thật không rõ lần này sẽ là cái gì đây.

Hắn có dự cảm không lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận