Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Uông Hạo Thiên ôm lấy mỹ nhân bên cạnh, vừa bước chân vào,
điều nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt như đang cười của cô. Cô và Hoàng
Thiên Tứ đang chụm đầu nói gì đó với nhau xem ra thật vui vẻ, ánh mắt lập tức
dâng lên lửa nóng nồng đậm, bước chân nhanh hơn về phía đó.
Thích Vi Vi lơ đãng nhìn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy khóe
môi của anh mang theo nụ cười lạnh, ôm chặt lấy cô người mẫu gợi cảm đi về phía
mình. Tuy sớm đã biết nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy vẫn nhức nhối, ánh mắt cô
lập tức cụp xuống, không dám đối diện với anh.

Uông Hạo Thiên nhanh chóng đi tới bàn bên cạnh cô ngồi xuống,
để mỹ nhân kia ngồi lên đùi mình, phóng đãng cùng mờ ám vuốt ve đùi cô ta: “Em
yêu, muốn ăn gì nào?”

“Bò bít tết. Đến đây đương nhiên phải ăn thịt bò nha.” Tuy rằng
cô không biết vì sao anh đột nhiên như vậy, nhưng mỹ nhân cũng thật thức thời
phối hợp cùng hắn.

“Hai phần thịt bò bít tết, một chai rượu vang pháp 58 năm.”
Uông Hạo Thiên yêu cầu người phục vụ vừa tới bên cạnh.

“Vâng, ông Uông, xin vui lòng chờ.” Người phục vụ tất cung tất
kính nói.

Ánh mắt Uông Hạo Thiên khẽ đảo sang nhìn Thích Vi Vi, lấy
tay nâng cằm mỹ nhân đang ngồi trong lòng mình nói: “Cưng à, đêm nay nhớ tiếp
anh cho tốt nhé.”

“Được.” Cô kiều mỵ nở nụ cười.

Thích Vi Vi biết anh cố tình diễn cho mình xem, nhưng mà anh
sai lầm rồi. Từ khi quyết định chia tay vào hôm đó, cô đã tự dặn mình không được
để ý tới anh. Nhìn thấy anh trở thành bộ dạng này, cô chính là cảm thấy đau
lòng cho Daisy, mà bản thân càng thêm quyết định một lần nữa bắt đầu lại từ đầu
với Thiên Tứ.

“Vi Vi, anh không muốn ăn nữa, chi bằng chúng ta về thôi.”
Hoàng Thiên Tứ nói, đương nhiên cũng nhìn thấy anh ta đang cố ý khiêu khích. Anh
không muốn để cô phải đau lòng, cũng biết trong lòng cô không thể nhanh như vậy
mà quên anh ta được.

“Anh Thiên Tứ, em còn chưa có dùng xong nha.”Thích Vi Vi mỉm
cười, cô hiểu được tâm tư của anh, nhưng cô không nghĩ sẽ trốn tránh, cô muốn bản
thân mình thản nhiên đối mặt.

“Được rồi, em từ từ ăn, anh ăn cùng với em.”Hoàng Thiên Tứ
cười. Trong tim lại thêm vài phần cao hứng, cô có thể thản nhiên như vậy chứng
tỏ cô thật sự muốn quên đi quá khứ.

“Vâng, chúng ta dùng xong rồi cùng nhau về nhà đi.” Cô gật đầu,
những lời này đương nhiên là nói cho người kia nghe.

“Được.” Chỉ cần là cô nói anh đều đồng ý.

Trong mắt Uông Hạo Thiên, lửa giận tích tụ ngày càng nhiều.
Vốn tưởng rằng cô sẽ bực bội, hóa ra lại lạnh lùng như vậy. Anh muốn qua vài
ngày, chờ giải quyết xong chuyện của Daisy sẽ đến tìm cô, nhưng thật không ngờ
cô lại thật sự đến với anh ta.

Đùng đùng đứng dậy, đẩy mỹ nhân bên người ra liền đến trước
mặt cô, không nói một câu chỉ kéo cô đi ra ngoài: “Đi, em đi theo anh.”

“Này, anh muốn làm gì?” Thích Vi Vi thân bất do kỷ bị anh
lôi đi.

Phía sau, mỹ nhân ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì? Vừa
rồi không phải mọi chuyện vẫn tốt đẹp sao? Nói trở mặt liền lập tức trở mặt à.

“Uông Hạo Thiên, buông tay Vi Vi ra.” Hoàng Thiên Tứ lập tức
đuổi theo.

Ra tới bên ngoài cửa nhà hàng, Uông Hạo Thiên lập tức lôi cô
vào trong xe, nhìn cô chằm chằm: “Thích Vi Vi, em rốt cuộc là có ý gì? Nhanh
như vậy liền ôm ấp người khác sao?”

“Rất nhanh sao? Hình như còn chưa bằng Uông tổng tài.” Khóe
môi Thích Vi Vi khẽ nhếch lên châm chọc, anh có tư cách gì chất vấn cô chứ?

“Em đang đùa ư? Thật sự muốn chia tay với anh sao?” Uông Hạo
Thiên không tin cô nhanh như vậy đã có thể quên tình cảm hai năm trời.

“Thật sự cái gì? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao.” Một
tháng qua, mỗi ngày cô đều tự nói với mình kết quả này.

“Em nói chia tay thì chia tay sao? Anh không đồng ý thì
sao?” Uông Hạo Thiên bị cô chọc đến phát điên rồi.

“Anh không phải đồng ý rồi hay sao? Vả lại cũng đã cùng người
khác hẹn hò rồi.” Cô tạm ngừng một chút mới nói.

Uông Hạo Thiên ngẩn người, sắc mặt căng thẳng dịu lại một
chút: “Em đang ghen sao?”

“Ghen? Tôi có tư cách gì để ghen? Nếu có ghen cũng phải là
Daisy,người anh cưới hỏi đàng hoàng.”Thích Vi Vi lạnh lùng châm chọc bản thân.

“Uông Hạo Thiên, buông cô ấy ra.” Hoàng Thiên Tứ từ bên
trong lao tới, đẩy anh ra, khẽ đỡ cô dậy: “Vi Vi, em không sao chứ?”

“Em không sao.” Thích Vi Vi lắc đầu.

“Hoàng Thiên Tứ, anh tránh ra, cô ấy là người của tôi, anh
hình như đã quên mất thì phải.” Uông Hạo Thiên phẫn nộ trừng mắt lườm anh.

Nghe anh nói thế, Hoàng Thiên Tứ chỉ cười cười:“Phải không?
Vậy xin hỏi Uông tiên sinh, cô ấy với anh có quan hệ gì? Đã kết hôn rồi sao? Nếu
chưa thì thật xin lỗi, cô ấy vẫn là người tự do.”

Nhìn thấy vẻ mặt mắc nghẹn của Uông Hạo Thiên, Thích Vi Vi
thiếu chút nữa đã trầm trồ khen ngợi câu trả lời của anh.

Ánh mắt nguy hiểm của Uông Hạo Thiên nheo lại thành một đường,
anh ta dám uy hiếp mình, có điều anh ta đã quá coi thường anh rồi, giận dữ phản
bác lại:“Không biết Hoàng tiên sinh có biết đến từ gọi là ‘hôn nhân’ thật sự
hay không? Cơ thể của cô ấy mỗi một tấc tôi đều cực kỳ quen thuộc. Như vậy xin
hỏi cô ấy có tính là người phụ nữ của tôi hay không?”

“Anh…” Sắc mặt Hoàng Thiên Tứ biến đổi trở nên khó coi, nghĩ
tới việc cô từng hầu hạ dưới thân anh ta, liền cảm thấy máu trong cơ thể sôi
trào.

“Uông Hạo Thiên, anh nói đủ chưa? Anh nhất định phải làm nhục
tôi như vậy sao?” Thích Vi Vi phẫn nộ nhìn anh, cho dù đã chia tay cũng nên còn
giữ lại chút tình cảm, anh nhất định phải làm như vậy sao?

“Vi Vi, chúng ta đi, còn dây dưa với người như vậy không có
gì hay cả.” Hoàng Thiên Tứ lôi kéo tay cô, xoay người bước đi.

Uông Hạo Thiên nhìn theo bóng dáng bi thương của cô, anh
không phải cố ý nói như vậy, nhưng mà không muốn để cho Hoàng Thiên Tứ đắc ý,
sao anh có thể nhẫn tâm làm nhục cô chứ.

Ngón tay của Thích Vi Vi lạnh như băng, lời nói của anh tựa
như cây kim đâm vào lòng mình, nỗi đau kéo dài không dứt khiến cho bản thân
không biết nên đối mặt với anh Thiên Tứ như thế nào, tay lặng lẽ rút trở về.

“Vi Vi, làm sao vậy?” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô.

“Không có gì, em muốn về nhà.” Cô cứng ngắc nở nụ cười.

“Được, anh đưa em về.” Anh gật đầu.

Trong văn phòng, Sở Thiên Lỗi cầm văn kiện trong tay đặt trước
mặt anh.

“Gì vậy?” Uông Hạo Thiên sửng sốt.

“Xem đi.” Sở Thiên Lỗi nói.

Uông Hạo Thiên liếc mắt liền nhận ra là một bản hợp đồng hợp
tác cùng một xí nghiệp nhỏ bé: “Hạng mục nhỏ như vậy còn cần tôi xem sao? Có điều
cậu cũng phải giải thích với tôi một chút tại sao lại hợp tác với công ty nhỏ
như vậy?”

“Vì cậu.” Sở Thiên Lỗi nói xong liền ngồi xuống đối diện
anh.

“Tôi?” Uông Hạo Thiên ngẩn người, đây là có ý gì?

“Cậu có biết ai làm ở công ty này không?” Sở Thiên Lỗi thần
bí hỏi.

Uông Hạo Thiên lập tức hiểu ra: “Là cô ấy?”

“Không sai, tôi không đành lòng nhìn cậu mỗi ngày phải khổ sở
như vậy, thay cậu tìm một cơ hội, còn nữa, tôi quên không nói, cùng hợp tác với
công ty này, chúng ta cũng kiếm được mấy trăm vạn, nhất cử lưỡng tiện. Tôi đã
cùng đối phương ký kết, nhất định phải có cô ấy tham gia, chuyện còn lại phải
xem cậu làm thế nào.” Sở Thiên Lỗi nói.

“Cám ơn.” Lông mày Uông Hạo Thiên khẽ giãn ra, để lộ một nụ
cười thâm trường. Thích Vi Vi, em muốn chia tay cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Thích Vi Vi sáng sớm đến công ty đã bị quản lý gọi vào văn
phòng.

“Vi Vi, hiện giờ công ty chúng ta có một hạng mục hợp tác, hạng
mục này cô và tôi cùng phụ trách.” Quản lý vẫn cười cười nói chuyện, nhưng giọng
nói lại vô cùng khách sáo.

“Là tôi sao? Nhưng mà tôi còn chưa nắm vững công việc.”
Thích Vi Vi lắp bắp kinh hãi, mặc dù cũng có chút vui mừng, nhưng lo lắng nhiều
hơn, chẳng may làm hỏng thì sao?

“Không sao, hiện tại công ty đang muốn bồi dưỡng thêm cho
người mới, còn nữa, vẫn còn có tôi mà. Thật ra cô chỉ cần làm nền một chút,
giúp tôi tiếp khách uống rượu, cùng đối phương liên lạc.”Quản lý đáp.

“Là như vậy sao? Được rồi, tôi nhất định tận tâm tận lực.”
Thích Vi Vi gật đầu, nếu quản lý đã muốn đề bạt cô, cô nhất định không bỏ qua
cơ hội này.

“Tốt lắm. Đúng rồi, buổi tối cô cùng tôi đi mời đối phương
ăn một bữa cơm. Cô chuẩn bị một chút, ăn mặc cho đẹp, nếu chưa có trang phục cứ
đi mua, công ty sẽ chi trả.” Quản lý nói tiếp.

“Tôi đã biết.” Thích Vi Vi đáp, trong lòng thầm nghĩ công ty
này quả thật không tồi.

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô đi ra ngoài trước
đi.” Quản lý vẫn nhìn cô, trong lòng nghi hoặc, cô cũng không phải xinh đẹp
kinh người, Uông thị tại sao lại chỉ định cô, rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế
nào?

“Vâng!” Thích Vi Vi gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi mới đột
nhiên nhớ tới chưa hỏi cùng hợp tác với công ty nào. Lại càng không hiểu tại
sao quản lý lại chọn đúng mình, theo lý cô cũng không tính là ưu tú nhất.

Mang theo một bụng nghi vấn, cô vẫn là đi theo quản lý vào
nhà hàng đã đặt sẵn chỗ. Đối phương còn chưa có tới.

“Vi Vi, chúng ta ngồi chờ đối phương một chút.”Quản lý nói.

“Được.” Cô gật đầu, lúc này mới hỏi: “Quản lý, công ty hợp
tác cùng chúng ta là công ty nào vậy?”Có điều, công ty đó cũng là công ty lớn,
cô có thể đoán được.

“Rồi cô sẽ biết, có điều tối nay không phải nói chuyện hợp
tác, chỉ là cùng nhau dùng bữa, cô nhớ biểu hiện cho tốt một chút, lời nên nói
hay uống rượu đều phải làm cho khéo.” Quản lý dặn dò.

“Vâng.” Cô gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy không yên.
Cô sợ mình làm không tốt, nên làm cái gì bây giờ?

Cửa được mở ra, cô cùng quản lý vội vàng đứng lên.

Ngoài cửa, Uông Hạo Thiên và Sở Thiên Lỗi mang theo nụ cười
tà mị nhìn cô.

Thích Vi Vi ngẩn người, sao lại là anh? Sắc mặt lập tức trở
nên khó coi, nháy mắt cũng hiểu được. Cô còn thắc mắc tại sao có chuyện tốt như
vậy, nhất định đều là anh sắp đặt, muốn bỏ đi lại e ngại quản lý.

“Uông tổng, giám đốc Sở, xin chào. Mời ngồi.”Quản lý cực kỳ
nhiệt tình mời.

“Mọi người cũng ngồi đi.” Uông Hạo Thiên trực tiếp ngồi xuống,
ánh mắt lại nhìn về phía cô.

Thích Vi Vi muốn né tránh lại không có chỗ nào để trốn.

“Vi Vi, để tôi giới thiệu với cô vị này chính là tổng tài của
tập đoàn Uông thị.” Quản lý liền giới thiệu với cô.

“Uông tổng, xin chào.” Cô cố nở nụ cười, bắt tay anh.

“Xin chào.” Uông Hạo Thiên cầm lấy tay cô, ngón tay khẽ siết
mạnh một cái.

Thích Vi Vi nhanh chóng rút tay về, hung hăng trừng mắt với
anh, anh lại chỉ nở nụ cười tà ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui