“Vi Vi………” Bà Thích chậm rãi mở to mắt, không còn hơi sức,
khẽ gọi tên cô, tuy rằng vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy, nhưng so với vừa rồi rõ ràng
đã tỉnh táo hơn.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Cô vội vàng lau khô nước mắt trên mặt
mình, giúp đỡ mẹ đứng lên, ra sức biểu hiện vẻ mặt giống như bình thường “Đã
đói bụng chưa? Cơm tối đã làm xong rồi, con bưng lên cho mẹ nhé.”
Nhưng Bà Thích vẫn phát hiện nước mắt trên mặt cô, nhanh
chóng nắm lấy tay cô, kinh hoảng hỏi: “Vi Vi, tại sao con khóc? Có phải mẹ lại
phát bệnh, đã làm sai chuyện gì đúng không? Con nói cho mẹ biết đi.”
“Mẹ, mẹ đừng kích động, không có, mẹ không có làm sai chuyện
gì, chỉ là vừa rồi con có chút mệt mỏi, ắt xì nên rơi nước mắt thôi.” Thích Vi
Vi vội vàng che dấu.
“Thật không?” Bà Thích nhìn cô, dường như muốn từ vẻ mặt của
cô nhìn ra dấu vết gì đó? Đau lòng thay cô lau nước mắt, biết nhất định chính
mình lại gây ra chuyện gì rồi?
“Đúng rồi, mẹ, không phải bác sĩ đã nói sao? Bệnh của mẹ đã
tốt hơn rất nhiều, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ khỏi thôi, con đói lắm
rồi, chúng ta đi ăn cơm nha.” Cô vội vàng chuyển đề tài, nhưng trong lòng lại
âm thầm rơi nước mắt, những hình ảnh như vậy không biết sẽ còn lặp lại bao
nhiêu lần?
“Vi Vi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do mẹ liên lụy con, đều
là mẹ không tốt, mấy năm nay đã làm khổ con rất nhiều.” Bà Thích khóc, ôm lấy
cô, liên tục nói lời xin lỗi.
“Mẹ, con không trách mẹ, thật sự không trách mẹ, chuyện này
không phải lỗi của mẹ.” Thích Vi Vi cũng ôm chặt lấy bà, nước mắt nhịn không được
mà chảy xuống, mặc dù thừa nhận bản thân cũng rất thống khổ, nhưng cô thật sự
chưa từng trách mẹ……..
Khuôn viên trường.
Thích Vi Vi ôm sách vở chậm rãi đi vào khuôn viên trường,
trong đầu cô đều nghĩ đến một trăm vạn kia, một ngày đã trôi qua, giờ chỉ còn
có hai ngày, mà cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giò? Vì thế có người
gọi cô ở phía sau mà cô cũng không hề nghe thấy.
“Két.” Một chiếc xe đạp dừng ở bên cạnh của cô, một thiếu
niên mang cặp trên lưng, vẻ mặt sáng ngời như ánh mặt trời, xuống xe: “Vi Vi,
em đang suy nghĩ cái gì vậy? Gọi em mãi sao không trả lời?”
“Anh Thiên Tứ.” Thích Vi Vi nhìn thấy anh, không biết tại
sao tất cả ủy khuất trong lòng lại dâng lên làm cho đôi mắt lập tức đỏ lên.
“Vi Vi, em sao vậy? Có phải bác gái lại phát bệnh hay không?”
Hoàng Thiên Tứ đau lòng nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thật sự rất hận bản thân,
tại sao không thể giúp cô nhiều hơn một chút.
Thích Vi Vi tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, tâm tình dần
dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới lắc đầu nói:“Không có, chỉ vì nhìn thấy anh
làm em vui quá thôi.” Cô cũng muốn nói
cho anh biết, nhưng nói cho anh thì có thể giải quyết được gì? Chỉ càng làm cho
anh phiền não thêm thôi.
“Đồ ngốc.” Hoàng Thiên Tứ dịu dàng lau đi nước mắt cho cô,
trong lòng lại vì những lời nói này mà cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, từ trong
túi lấy ra một xấp tiền đặt vào trong tay cô, “Vi Vi, em cầm lấy đi, anh mới vừa
lãnh lương gia sư, em cầm lấy mua thuốc cho bác gái.”
“Anh Thiên Tứ, cám ơn anh, cám ơn anh.” Thích Vi Vi lại khóc
thêm một lần nữa, ngã vào trong ngực anh, từ sau khi lên đại học, tiền thuốc của
mẹ cô đều do anh đi làm công kiếm tiền cung cấp.
“Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì? Bây giờ anh đã tốt nghiệp rồi,
đang tìm việc làm, chờ đến khi đi làm kiếm được tiền, em sẽ không cần vất vả
như vậy, hãy để cho anh chăm sóc em và bác gái, tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện
sẽ tốt đẹp thôi.” Hoàng Thiên Tứ lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Vâng, em tin anh.” Cô dùng sức gật gật đầu, cô vẫn luôn tin
tưởng, từ khi còn nhỏ, lúc bắt đầu quen biết anh ở nhà bà nội, cô vẫn luôn luôn
tin tưởng, cho nên, cô đã thi đậu vào cùng trường đại học với anh, chỉ là bây
giờ cô còn có thể chờ ngày đó sẽ đến hay sao?