Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Lưu Nghĩa lập tức lại nói: “Thế Phạm Thành không tính kết hôn sao? Đông Tiểu Tiểu là bạn gái của anh ta mà?’

Thẩm Thất thở dài một cái, cô nói: “rất có khả năng, sẽ không kết hôn.”

Lưu Nghĩa mãi không nói một lời nào, rất lâu sau cô mời hự nhẹ một tiếng: “ồ, thì ra là vậy.”

“Chuyện của Phạm gia phức tạp quá, chúng ta không nên nhúng tay vào.” Thẩm Thất nói.

“Tớ biết rồi.” Lưu Nghĩa trả lời: “Nhất Phi cũng không cho tớ hỏi, nhưng tớ lại không kìm được, mới hỏi cậu thôi. Nếu cậu đã nói như vậy rồi, vậy chắc chắn là không kết hôn rồi. Thôi đi, chuyện của hai người họ, tớ mặc kệ thôi! Dù sao thì kết hôn tớ đưa phong bì, không kết hôn thì không đưa nữa!”

Thẩm Thất đang thắc mắc ở bên này, thì bên Cung gia và Phạm gia cũng đang thắc mắc: tên tiểu tử Phạm Thành này rốt cuộc là có cầu hôn hay không đây?

Nhưng mà, giờ Đông Tiểu Tiểu có thai rồi, hai bên gia đình lại không thấy nóng lòng nữa.

Bất luận là kết hôn hay không kết hôn, đứa bé này cũng không chạy thoát được rồi.

Đông Tiểu Tiểu thì lại thấy nóng lòng.

Cái bụng trước mắt thì nhìn rõ từng ngày, Phạm Thành cũng không có một chút ý định cầu hôn nào.

Tuy Đông Tiểu Tiểu ngay từ ban đầu đã chuẩn bị tâm lý làm bà mẹ đơn thân, nhưng từ trong đáy lòng, chuy quy vẫn có chút hy vọng, và kỳ vọng!

Xét cho cùng, mấy ngày cuối đó, Phạm Thành rất dịu dàng với cô, dịu dàng đến nỗi Đông Tiểu Tiểu tưởng mình sắp được thấy cầu vồng sau cơn mưa rồi.

Nhưng, từ khi cô có thai, hình nhu Phạm Thành lại trở lại như cũ, đối xử với cô chỉ dừng ở mức lịch sự, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút nào khác.

Tình hình biến chuyển của sự việc này, khiến tất cả những người bạn bên cạnh đều lác mắt!

Họ cứ tưởng Phạm Thành sẽ kết hôn trước, kết quả, không hề thấy Phạm Thành nhắc đến chuyện kết hôn này.

Họ đều tưởng suốt cuộc đời này Phạm Ly sẽ không yêu ai, kết quả người ta quay người cái công khai ngay mối quan hệ với ảnh hậu Quốc Phan Nhuận.

Tình hình biến chuyển của việc này, hơi có chút bí hiểm.

Đêm hôm đó, Đông Tiểu Tiểu nấu sẵn món canh ở ngôi biệt thự Phạm Thành mua cho cô, tự tay cô nấu một mâm cơm.

Bởi vì Phạm Thành gọi điện thoại nói với cô, đêm nay sẽ qua đây.

Đông Tiểu Tiểu xúc động quá, cô trang điểm nhẹ nhàng, chọn bộ quần áo hởi rộng, để che đi cái bụng bầu.

Vì đang mang thai, Đông Tiểu Tiểu trông đầy đặn hơn, có thêm chút đằm thắm so với trước đây.

Phạm Thành đến rất đúng giờ, Đông Tiểu Tiểu đứng ở cửa đón anh, cô cười như một người vợ chờ chồng về nhà vậy: “Anh về rồi à.”

“Anh đói rồi chứ? Đi rửa tay nhanh đi, cơm nước đã chuẩn bị xong hết rồi.” Đông Tiểu Tiểu vui vẻ nói.

Phạm Thành quay đầu sang nhìn phòng ăn, trên bàn đã chuẩn bị sẵn cơm canh rồi.

Nhìn là với không phải đầu bếp làm, mà là cô tự tay làm.

“Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, không cần em tự tay làm?” Phạm Thành nói: “Sắp xếp cho em một đầu bếp, vì sao lại phải tự tay làm chứ? Chê đầu bếp làm không tốt, có thể nói với anh, thay một người khác cho em là được rồi.”

Đông Tiểu Tiểu lập tức nói: “Không phải đâu. Em nhàn quá cũng cảm thấy khó chịu, bác sỹ nói, vận động thích đáng cũng tốt cho em bé. Anh yên tâm, em không để mình quá vất vả đâu, em mệt là sẽ nghỉ ngơi một lúc. Phạm Thành, em thật sự không làm việc gì không tốt với con đâu.”

“Được rồi. Em tự biết chừng mực là được rồi.” Phạm Thành cũng đến phòng ăn nữa, đi thẳng đến phòng khác luôn, anh ngồi xuống ngả người ra đằng sau.

Đông Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh anh trong lòng hơi bất an, ánh mắt cô có một chút hoang mamg.

Giờ cô rất sợ Phạm Thành không nói chuyện với cô.

Cô đã không còn đường để quay đầu nữa rồi.

Phạm Thành dơ tay lên, thư ký đứng sau anh lập tức tiến lên một bước, đưa cho Phạm Thành một túi tài liệu.

Phạm Thành để túi tài liệu đến trước mặt Đông Tiểu Tiểu, anh nói: “Đây là giấy tờ sổ đỏ của căn nhà này, ngoài giấy tờ còn có một thẻ ngân hàng, trong đó có năm tỷ.”

Đông Tiểu Tiểu nhìn Phạm Thành với vẻ mặt rất cảnh giác: “Ah đưa những thứ này cho em” Em không lấy.”

“Đây là cho con đấy.” Phạm Thành nói: “Em dang mang thai, là công thần của Phạm gia, đây là phần thưởng dành cho em.”

“Em không lấy. Anh hãy cầm về đi.” Đông Tiểu Tiểu cố chấp nói: “Em đến với anh không phải là ham hố tiền bạc đâu.”

“Anh biết. Em là một cô gái tốt.” Phạm Thành nói thẳng vấn đề luôn: “Những anh không thể cho em một cuộc hôn nhân, những thứ này coi như bồi thưởng tổn thất cho em. Vì vậy mới nói là cho con đấy.”

Đông Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nhìn Phạm Thành.

Anh nói cái gì vậy?

Không thể cho mình một cuộc hôn nhân?

Anh... Anh... không có ý định kết hôn với mình, đúng không?

Mặc dù Đông Tiểu Tiểu sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đột nhiên nghe Phạm Thành nói như vậy, trong lòng Đông Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy nhói đau.

“Thật vậy sao?” Đông Tiểu Tiểu cúi đầu, cô không muốn để Phạm Thành nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt: “Nhưng em vẫn không muốn nhận những thứ này. Anh hãy cầm về đi.”

“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi.” Phạm Thành đứng ngay dậy, quay người rời đi luôn.

Đột nhiên Đông Tiểu Tiểu tiến lên một bước, cô ôm Phạm Thành từ đằng sau: “Anh hãy ăn cũng em một bữa cơm, được không?”

Phạm Thành không nói một lời nào.

“Cho dù là vì đứa con này, để cho tâm trạng em được tốt hơn, được không?” Đông Tiểu Tiểu lúc này đã khóc nức nở không lên tiếng rồi: “Dù sao em cũng là bạn gái của anh. Cho dù anh không chịu cưới em, nhưng em vẫn là mẹ đẻ của con anh. Là anh từng chút từng chút truyền vào trong cơ thể em, cùng em nuôi dưỡng đứa con này. Chúng ta khác với Phạm Ly. Phạm Ly chưa bao giờ động đến Mộc Thanh, anh ta có thể làm được vô tình vô nghĩa. Phạm Thành, anh thật sự muốn tuyệt tình với em như vậy sao?”

Phạm Thành thở dài một cái: “Anh không muốn em lún quá sâu.”

Đông Tiểu Tiểu nức nở nói: “Em cam tâm tình nguyện.”

“Được rồi, tối nay anh sẽ ăn cơm ở đây.” Phạm Thành vỗ vài mu bàn tay cô nói “Lau khô nước mắt đi, không tốt cho con đâu.”

Đông Tiểu Tiểu lập tức hóa khóc thành cười, thả lòng cánh tay ra.

Phạm Thành quay người sang cúi đầu nhìn Đông Tiểu Tiểu, anh thở dài một cái, anh nói: “rõ ràng em biết anh không kết hôn với em, em hà tất phải làm thế chứ?”

“Trên thế gian này, luôn phải có một người, khiến mình không màng tất cả một lần. Có lễ, sau khi trải qua chuyện của anh, em sẽ không như vậy nữa, em sẽ không biết rõ mọi chuyện mà vẫn nhắm mắt nhảy vào hổ lửa. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em được toại nguyện.” Đông Tiểu Tiểu lau khô nước mắt nói: “Cho dù là một sự lừa dối tạm thời, em cũng rất vui rồi.”

“Đi nào, ăn cơm thôi.” Phạm Thành đi về hướng phòng ăn: “Em đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng không thể để lãng phí những thức ăn này được.”

“Ài.” Đông Tiểu Tiểu lau khô nước mắt đi đến.

Phạm Thành kéo ghế ra cho Đông Tiểu Tiểu, chờ sau khi cô ngồi xuống rồi Phạm Thành mới ngồi xuống đối diện.

Đông Tiểu Tiểu lập tức thu hết nước mắt về, mặt rất hạnh phúc và bẽn lẽn.

Phạm Thành chính là tốt như vậy, hoàn hảo đến vậy.

Cho dù anh không thích người đó, nhưng vẫn rất tốt như một quý ông.

Đông Tiểu Tiểu chính là lao đầu vào cái phong cách quý ông này của anh!

Trước đây Phạm Thành rất ít khi tiếp xúc với con gái, đó là bởi vì Phạm Ly. Anh phải để ý đến tâm trạng của Phạm Ly, vì vậy mới duy trì khoảng cách nhất định với những người con gái khác.

Khi anh tiếp xúc với Thẩm Thất, thật ra rất quý ông đó.

Đây cũng là đối tượng duy nhất Phạm Ly không cảm thấy phản cảm.

Bây giờ bên cạnh anh có thêm Đông Tiểu Tiểu, Phạm Ly tuy không thấy phản cảm, những thật sự không thích nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận