Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

“Chuyện này hay khỏi đâu?” Phạm Thành do dự một lúc, trả lời nói: “Nói không chừng anh ta thật sự có bí mật không thể nói? Thân phận của Sùng Minh, vốn dĩ không giống với chúng ta. Cho nên anh ta có hành động bí mật, đây cũng là thường tình.”

“Được thôi, thế thì không nói.” Phạm Ly cười hihi nói: “Em đi ăn cơm với Phan Nhuận đây, về nói tiếp.”

“Được.” Phạm Thành cười nói: “Chơi vui nhé!”

Sau khi cúp máy, Phạm Thành suy nghĩ rồi nói: “Đến công ty.”

Tài xế liền đạp ga, chạy thẳng đến tòa nhà văn phòng của công ty giải trí Phạm thị.

Sùng Minh trong miệng của Phạm Ly, lúc này đang ở ngay trong thành phố.

Thần sắc anh ta có vẻ vội vả mà từ trong một tòa lầu đi ra, sắc mặt thâm trầm, dưới đáy mắt đang ngưng tụ lấy một cơn giận không nói nên lời.

Người theo sau anh ta, đều căm như hến, không dám lên tiếng.

Sùng Minh bước nhanh hai bước, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng thanh thoát: “Sùng Minh tiên sinh xin dừng bước.”

Bước chân của Sùng Minh liền dừng lại.

Anh ta chậm rãi quay người lại, sư âm trầm trong mắt ngày càng nồng đậm.

Từ sau khi anh ta kết hôn cùng Thẩm Lục, thì đã ít xuất hiện ánh mắt và biểu cảm như vậy.

Đây là lần đầu từ sau khi kết hôn.

Một thiếu niên sáng sủa đi từ từ trong bóng tối đi ra, cúi đầu nói: “Thầy nói, người không cần đến đây nữa. Ông ấy sẽ không giúp cho chuyện này.”

“Vậy sao?” khóe môi Sùng Minh nở một nụ cười lạnh: “Ông ấy sẽ đồng ý!”

Nói xong câu này, Sùng Minh quay người bỏ đi, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Sau khi Sùng Minh đi khỏi, thiếu niên đó quay người trở về.

Người thiếu niên đó vào trong nhà, đứng trước mặt một ông lão râu tóc bạc phơ nói: “Thầy, anh ta đi rồi.”

Ông lão than một tiếng rồi nói: “Tạo nghiệt mà!”

“Thầy, yêu cầu của anh ta, người thật sự không thể giúp sao?” vị thiếu niên đó ngờ vực nhìn ông lão: “Trên sinh vật học, người là người có quyền phát ngôn nhất.”

“Chuyện trái với luân thường, ta tuyệt đối không đồng ý.” Ông lão nghiêm túc nói với thiếu niên đó: “Cách nghĩ của cậu ta quá hoang đường, ta tuyệt đối không thể nào làm chuyện khó tin như vậy được. Trò ngoan ghi nhớ nhé. Chúng ta là con người, phải tuân thủ quy chế đạo đức tối thiểu của con người. Rất nhiều chuyện, cho dù có thể làm, chỉ cần trái với đạo đức với luân thường thì không được làm.”

“Dạ, thầy.” Thiếu niên cúi đầu trả lời nói: “Thế thì vị Sùng Minh tiên sinh đó, rốt cuộc muốn thầy giúp gì chứ?”

“Cậu ta muốn lấy gen của mình và Thẩm Lục, sau đó chuyển dời lên người người khác, tạo ra một đứa trẻ.” Ông lão nói: “Đây là chuyện trong giới sinh vật học nghiêm cấm xuất hiện! Nói trắng ra, chính là tạo người. Nhân bản con người, hiểu chứ?”

Thiếu niên vỡ lẽ, nói: “Vị Sùng Minh tiên sinh này đối với Thẩm Lục tiên sinh, thật sự là một mảnh chân tình. Chắc là do thấy những người khác đều có con riêng của mình, chỉ có Thẩm Lục không có con, hai người đàn ông họ lại không thể sinh đẻ bình thường, cho nên mới nghĩ ra cách như thế?”

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ là như thế. Nhưng cho dù là như thế, cũng không thể mở miệng nói chuyện này. Nhà sinh vật học chúng ta, thật sự là có giới hạn.”

Thiếu niên gật đâu: “Dạ thầy, con hiểu rồi.”

Sau khi Sùng Minh lên xe, Thẩm Lục trên xe đợi anh ta.

Nhìn biểu cảm của Sùng Minh, liền biết ngay chuyện này không hy vọng.

Thẩm Lục chủ động nắm lấy tay Sùng Minh, nói: “Bỏ đi. Không có con, thì không có. Tiểu Thất có ba đứa con, đều có huyết mạch của em, em cũng thấy đủ rồi.”

Ánh mắt Sùng Minh âm trầm, không nói gì, nhưng lại dựa vào người của Thẩm Lục, thở một hơi thật nặng, nói một cách hùng hồn: “Anh nhất định sẽ khiến ông ấy gật đầu đồng ý.”

“Sùng Minh, nhân bản con người vốn dĩ là nghiêm cấm trong sinh vật học. Bỏ đi, đừng có cố chấp nữa. Chuyện này, chúng ta ai cũng không nhắc nữa. Không có con, em cũng chịu. Cùng lắm nhận nuôi một đứa là được.” Thẩm Lục vẫn khuyên anh ta nói.

Sùng Minh đâu dễ bị khuyên như thế?

“Em không tính đi chào hỏi Tiểu Thất họ sao?” Sùng Minh hỏi Thẩm Lục.

Thẩm Lục lắc đầu: “Em không muốn họ biết mục đích về lần này của chúng ta. Về sau, còn nhiều cơ hội.”

Sùng Minh gật đầu: “Được, thế thì chúng ta về trước.”

Chiếc xe chậm rãi đi vào trong màn đêm, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Chờ sau khi Thẩm Lục ngủ say, Sùng Minh ngủ không được, quay người đắp chăn cho Thẩm Lục xong, liền xuống giường, khoác áo lên trên người đi ra ngoài châm điếu thuốc.

Anh ta nhớ rất rõ, khi Thẩm Thất sinh con, cảnh Thẩm Lục ôm đứa trẻ không nỡ buông tay.

Dưới đáy mắt Thẩm Lục sự khát vọng nồng nhiệt đối với trẻ con, đã đả kích rất mạnh đến Sùng Minh.

Anh ta là đàn ông, không thể cho Thẩm Lục đứa con của riêng mình.

Nhưng để Thẩm Lục cùng người phụ nữ khác sinh con, anh ta nhất định không chịu nổi cho đến đứa trẻ được sinh ra mà giết lấy người phụ nữ đó!

Anh ta chịu không nổi người anh ta yêu, lại có quan hệ với người phụ nữ khác!

Thế là nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ đến tìm một đứa trẻ nhân bản.

Về phương diện nhân bản sinh vật học có sự nghiên cứu hơn, chính là Triển lão người ẩn cư tại thành phố này.

Triển lão vốn dĩ làm nghiên cứu về mặt nhân bản, sau này nghỉ hưu, trên tay vẫn nắm không ít tư liệu và kỹ thuật.

Sùng Minh chuẩn bị rất nhiều quà cáp, vốn dĩ cho rằng có thể nhẹ nhàng mà đá động Triển lão, nào ngờ liên tiếp mấy ngày đều bị từ chối trước cửa.

Đến cuối cùng gặp được Triển lão, đối phương lại liền từ chối thẳng thừng yêu cầu.

Sùng Minh với vẻ đầy hy vọng, đều bị tạt một gáo nước lạnh mà nguội lòng.

Tâm trạng anh ta tốt được mới lạ.

Khi mà điếu thuốc của Sùng Minh sắp hút hết, một bóng người bay hiện ra trước mặt Sùng Minh, thấp giọng nói: “Sùng Minh tiên sinh, tôi có một cách, ông có muốn nghe không?”

“Nếu là bắt cóc uy hiếp thì thôi đi. Chuyện này, rất dễ bị dở thủ đoạn.” Sùng Minh đầu cùng không ngẩng mà trả lời.

“Không, cách này của tôi có thể khiến đối phương cam tâm tình nguyện giúp chúng ta.” Người này thấp giọng nói: “Chỉ là cần sự đồng ý của người.”

Sùng Minh nhướng mày: “Noisra xme.”

Người này mở miệng nói: “Đối với kiểu người như Triển lão, uy hiếp cám dỗ thực sự không tác dụng. Nhưng nếu như đá động bằng tình cảm, bằng lời lẽ có khi lại có tác dụng. Tôi nghe nói học trò Tiểu Đồng của ông ấy cũng là một người khiếm khuyết về mặt sinh lý.”

“Ồ?” Sùng Minh quả nhiên có hứng thú: “Tiếp tục nói.”

“Nghe nói Tiểu Đồng này gia đình có tiền sử bị bệnh xơ cứng cột bên teo cơ. Sùng Minh tiên sinh, người có lẽ không biết triệu chứng của bệnh teo xơ cứng côt bên teo cơ. Nói ngắn gọn là, căn bệnh ngoan cố không cách trị liệu, dần co người lại. Trước mắt y học căn bản chưa có cách trị liệu hiệu quả.” Người đó trả lời nói.

“Thế thì chúng ta có thể làm gì chứ?” Sùng Minh hỏi ngược lại.

“Tiểu Đồng trước mắt chưa phát bệnh, nhưng Triển lão từng kiểm tra qua gen của Tiểu Đồng, gen của cậu đã di truyền căn bệnh này, sớm muộn đều phát tác. Nhưng triệu chứng này, dù có cách trị liệu tốt hơn cũng không cách nào trị dứt. Nhưng có một thứ, có thể thử được. Đó chính là tái tạo gen.” Người đó mở miệng nói.

Sùng Minh dập tắt đi ngọn thuốc trên tay, ý vị sâu xa mà nhìn người đó, nói: “Người xưa nói kê minh cẩu đạo (bắt gà trộm chó). Không ngờ cậu còn có chủ ý này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận