Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

“Cám ơn chú Phạm đã tin tưởng.” Thẩm Hà cười rồi trả lời: “Lần này sẽ không làm chú thất vọng đâu! Kịch bản mà được con nhắm vào, không có dễ dàng bị hủy đâu. Hơn nữa, anh Joel và anh Tiểu Nhiên cũng sẽ không cố ý làm loạn.”

Hoàng tử Joel mỉm cười, nói: “Dạ, lần này con tiếp xúc với điện ảnh, quả thật khá là bất ngờ. Nhưng bất ngờ thế nào, cũng không để nó vượt khỏi tầm tay của mình. Chú Phạm, chú yên tâm nhé.”

Tư Nhiên cũng cười rồi nói: “Con càng không để mọi người thất vọng! Đây cũng là sản nghiệp của gia đình chúng ta mà!”

Thẩm Mạch chu mỏ nói: “Chú Phạm cũng đừng lo lắng cho con!”

Phạm Thành liền cười rồi nói: “Phải phải phải, Tiểu Mạch của chúng ta càng xuất sắc hơn! Sao chú Phạm phải lo lắng Tiểu Mạch chứ?”

Thẩm Mạch tiếp tục chu mỏ: “Biết ngay mọi người sẽ nịnh con mà, nhưng con không thèm quan tâm, chỉ cần được đóng phim với chị là được rồi!”

Những người xung quanh liền cười phá lên.

Đạo diễn chính đứng kế bên, cũng cười toét cả miệng.

Cũng vừa lúc nãy, Thẩm gia đột nhiên đầu tư thêm một số tiền, để cho bọn trẻ tha hồ quay phim, mà không cần phải lo nghĩ về chi phí!

Sau khi đạo diễn chính biết được sẽ không có mối ngại về tài chính, làm sao có thể không vui cho được?

Làm đạo diễn mà, ghét nhất là tình trạng không đủ kinh phí.

Phải biết được, có rất nhiều cảnh quay đặc sắc, bắt buộc phải bỏ tiền ra mới làm được!

Bây giờ có khoản tiền đầu tư này rồi, đạo diễn không cần phải lo không có tiền quay phim nữa!

Phạm Ly nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, nên kéo mọi người vào đứng cùng với nhau, bắt đầu nghi thức khai máy.

Theo nghi thức, chỉ có giới truyền thông được chỉ định mới có thể giơ ống kính lên.

Những người khác chỉ có thể đứng nhìn không thôi!

Bọn họ cũng không dám chụp lén, chỉ có thể ra giá cao mua lại hình chụp của người khác!

Đây chính là quy tắc của Hạ gia.

Nếu đã kiếm ăn trên mảnh đất này, thì nhất định phải tuân thủ theo quy tắc của Hạ gia!

Sau nghi thức khai máy, mọi người lần lượt quay về khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị đợi thông báo tiếp theo.

Thẩm Hà và Thẩm Mạch vừa đi được hai bước, đã có người chạy đến trước mặt hai đứa, đùng một cái quỳ xuống.

Thẩm Hà và Thẩm Mạch đứng hình nhìn xuống, không phải ai khác, chính là Phương Phương.

Thẩm Mạch đương nhiên không biết sẽ có cảnh này, thế là bất thình lình bị giựt mình, liền đứng núp ngay phía sau Thẩm Hà “Chị ơi”

Thẩm Hà kéo lấy Thẩm Mạch, nói với Phương Phương đang quỳ dưới đất: “Cô làm vậy là sao? Đứng dậy rồi nói! Tôi không muốn nói lần hai! Nếu cô vẫn còn muốn tiếp tục nghề này!”

Phương Phương quả nhiên không dám làm trái ý Thẩm Hà, liền đứng lên từ dưới đất, vẻ mặt tội nghiệp: “Hạ tiểu thư, Thẩm tiểu thư, tôi thật sự biết lỗi rồi. Xin hai người hãy trừng phạt tôi đi! Cho dù phạt thế nào, tôi cũng đồng ý chịu phạt!

Phương Phương ngay lúc này quả thật có chút tội nghiệp!

Không chỉ là biểu cảm trên mặt, mà cả ánh mắt cũng thế.

Mắt cô đỏ loét, quầng thâm mắt rất to, rõ ràng là không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lớp phấn dày cỡ nào cũng không che được vẻ mệt mỏi của cô.

Thẩm Hà cũng giựt cả mình, sao cô ấy lại thành ra thế này?

Phương Phương vừa định lên tiếng, Thẩm Hà liền đưa tay lên ngắt lời, rồi nói: “Chỗ này đông người quá, về khách sạn rồi nói. Cô đến thẳng phòng tôi đi.”

“Ừ ừ ừ.” Phương Phương trả lời với giọng vui mừng đến phát điên

Thẩm Hà liền kéo lấy Thẩm Mạch quay lưng bước lên xe.

Sau khi xe bảo mẫu về đến khách sạn, mọi người lần lượt xuống xe, lấy thẻ phòng xong, tự về tầng phòng của mình.

Phương Phương ngoan ngoãn phép tắc đứng ngay cửa phòng khách chờ, không dám rời khỏi nửa bước.

Thẩm Hà nói với Thẩm Mạch: “Tiểu Mạch, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Dạ, chị.” Thẩm Mạch ngoan ngoãn quay lưng rời khỏi.

Lúc đi ngang qua người Phuong Phương, không kiềm được, đã lè lưỡi chọc ghẹo, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Thẩm Hà mở cửa phòng ra, rồi nói: “Vào đây rồi nói.”

Phương Phương lễ phép bước vào, vừa vào cửa đã muốn quỳ xuống trước mặt Thẩm Hà, sau đó nghĩ lại sự việc vừa xảy ra, liền không dám nữa.

Không phải Phương Phương không có sĩ diện, hễ chút là muốn quỳ, mà do vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Hà, thật sự rất áp đảo người khác!

Sự uy nghiêm đó quả thật không dễ phá vỡ, không dễ xâm phạm!

Khiến cho người khác phải tự nguyện khuất phục.

Hoặc cũng do đây chính là sự mê hoặc của người trong Hạ gia chăng?

“Ngồi đi.” Thẩm Hà tùy tiện đưa tay lên, rồi ngồi phịch xuống sofa, thoải mái dựa ra sau: “Tìm tôi có việc gì?”

“Hạ tiểu thư, do tôi có mắt không tròng, đã gây chuyện với Thẩm tiểu thư. Tôi biết lỗi rồi, tôi đồng ý trả giá cho chuyện đó.” Phương Phương vẻ mặt hối lỗi đứng vào một bên, làm sao dám ngồi xuống, chỉ biết cuối đầu nói: “Lúc trước tôi cứ ỷ lại vào kinh nghiệm lâu năm của mình, nên ăn hiếp người mới. Tôi cứ tưởng Thẩm tiểu thư là một diễn viên nhỏ do dùng nhan sắc của mình đi theo quy tắc ngầm để nổi tiếng, tôi sợ cô ấy giành mất vai diễn của tôi, cho nên tôi mới giăng bẫy hại cô ấy. Tôi đã tự kiểm điểm sai lầm của mình rồi, tôi sẽ không dám nữa! Xin cô hãy trừng phạt tôi đi! Cho dù là hình phạt như thế nào cũng được, chỉ cần đừng giết chặn tôi.”

Khóe miện Thẩm Hà hơi nhếch lên, nói: “Chẳng phải tôi nói rồi sao? Chuyện này đã kết thúc rồi mà. Tiểu Mạch không phải là người thù dai, tôi cũng chẳng thèm thù cô làm gì. Tôi có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm, tôi sẽ không lãng phí thời gian với một người tào lao đâu.”

“Phải phải phải, thời gian của cô rất quý báu! Đương nhiên không đáng để lãng phí nửa giây với loại người như tôi.” Phương Phương hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt thành khẩn nhìn Thẩm Hà: “Nhưng, nếu cô không phạt tôi, trong lòng tôi không thể nhẹ nhỏm được. Làm ơn cô hãy mở lòng từ bi, phạt tôi thật nặng đi!”

“Cũng thú vị thật đấy! Lần đầu tiên thấy cô hối hả đi cầu xin được phạt như thế!” Thẩm Hà lại cười phá lên, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có phải mấy hôm nay cô bị người ta uy hiếp không?”

Phương Phương xém chút khóc thét lên.

Lần này cô không có đóng kịch, là khóc thật đấy: “Tôi đã mất ngủ mấy ngày rồi. Chỉ cần lúc tôi muốn ngủ, là có người gọi điện cho tôi, không nói gì hết, chỉ cho tôi nghe tiếng máy móc và âm thanh ớn lạnh. Tuy tôi có đóng qua phim kinh dị, tôi biết đây chỉ là một cách đánh tâm lý, đối phương muốn áp đảo tinh thần của tôi. Nhưng tôi thật sự chịu hết nổi rồi.”

“Vậy cô nghi ngờ chuyện này do tôi làm à?” Thẩm Hà nhướng mày.

“Không không không không, cô bận bịu như thế, sao lại bỏ công sức ra cho một nhân vật nhỏ bé như tôi chứ?” Phương Phương nhanh chóng quơ tay nói: “Chuyện này, để người bên dưới làm là được rồi. Sao có thể làm phiền tới cô chứ?”

Thẩm Hà đau đầu dùng tay xoa xoa thái dương, sau đó trong chớp nhoáng, đã đoán được do ai làm.

Nếu đoán không sai, nhất định là mợ không kiềm được, đã cho người đi dạy cho Phương Phương này một bài học.

Phương Phương này cũng xui xẻo thật!

Ăn hiếp ai không ăn hiếp, lại đi ăn hiếp con cưng của mợ?

Mợ không giết cô ta, quả thật đã nhân từ lắm rồi!

Thẩm Hà nói: “Nếu như cô đã có thành ý xin chịu phạt”

Phương Phương gật đầu lia lịa, sợ Thẩm Hà nuốt lời, vẻ mặt mong đợi nhìn Thẩm Hà.

Thẩm Hà suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi. Trong thời gian đoàn phim quay hình, cô nói với kịch vụ, tiền cơm của mọi người sẽ do cô trả. Sao hả? Cô đồng ý không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui