Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Vy Vy cố dán mắt nhìn kỹ Văn Gian Thanh, ánh mắt đối phương hiện lên sự quyết tâm và nghiêm túc, nhưng Vy Vy lại có chút úp mở.

Trong lòng cô ấy bất chợt trở nên hỗn loạn.

“Không... không có gì...” Vy Vy nhanh chóng quay ánh nhìn sang hướng khác, nói: “Có thể gặp gỡ và quen biết nhau cũng là một duyên phận...”

“Đúng vậy, cho nên tớ rất trân trọng mối duyên phận này.” Văn Gian Thanh liền đáp lại: “Vy Vy, tớ...”

Vy Vy không dám nghe tiếp, lập tức ngắt lời anh ấy: “Có thể dọn món được chưa? Tớ có chút đói rồi!”

Ánh mắt Văn Gian Thanh thoáng hiện vẻ lạc lõng, và sau đó mỉm cười trả lời: “Tất nhiên.”

Nhân viên phục vụ của nhà hàng, lặng lẽ dọn món ăn lên, không quấy rầy cuộc nói chuyện của khách hàng.

Vy Vy nhìn thấy những món ăn tinh xảo trước mắt mình, lần đầu tiên cảm thấy có chút luống cuống.

Trước đây, những thực khách mà cô ấy phục vụ, cũng mời cô ấy ăn những nhà hàng rất cao cấp.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cô ấy đều biểu hiện ung dung, ăn xong là coi như nhiệm vụ đã xong.

Thế mà bữa ăn ngày hôm nay, Vy Vy lại cảm thấy nhạt nhẽo và không mùi vị.

Cô ấy biết rằng ăn xong bữa ăn này, là coi như đại công cáo thành rồi.

Thế nhưng, tại sao trong lòng lại có một tâm trạng không nỡ rời xa chứ?

Điều này không được.

Đây không phải là niềm cảm xúc nên tồn tại trong đạo đức nghề nghiệp của cô ấy!

Vy Vy cúi đầu xuống không ngừng ăn đồ, và cũng không dám nói chuyện gì với Văn Gian Thanh.

Văn Gian Thanh nhìn thấy cô ấy ăn rất vui vẻ, liền đích thân phục vụ cô ấy.

Vy Vy ngoại trừ nói tiếng cám ơn ra, và thực sự không biết phải nói thêm gì nữa.

“Vy Vy.” Văn Gian Thanh lau chùi ngón tay với dáng vẻ thanh lịch, mở miệng nói: “Nếu cậu rất thích món ăn ở đây, chúng ta có thể quay trở lại chính nơi đây.”

Vy Vy lập tức buông đũa trên tay xuống, ngẩng đầu lên và mỉm cười, nhưng nụ cười này có mang chút cảm giác xa lánh: “Ừ, được.”

Văn Gian Thanh dường như không có phát giác ra, chỉ nói: “Vy Vy, cậu sẽ ghét bỏ tớ chứ?”

“Sao lại hỏi vậy?” Vy Vy hỏi ngược anh ấy.

“Ờ, trước khi quen biết cậu, tớ với Tranh Tranh...” Văn Gia Thanh có chút do dự, không đủ can đảm để nói tiếp: “Tuy nhiên, tớ xin thề, tớ thực sự không có bất kỳ điều gì với cô ấy, tớ... tớ chỉ là...”

“Không đâu.” Vy Vy mỉm cười và lắc đầu nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Chúng ta chỉ là bạn tốt thôi!”

“À, đúng... là bạn tốt... ờ...” Ánh mắt Văn Gian Thanh thoáng hiện nét thất vọng nhỏ, nhưng mau chóng biến mất.

Người cô gái được đại thiếu gia nhà Văn gia yêu thích, anh ấy sẽ từ từ biến bạn bè trở thành người yêu thôi!

“Cô rất lợi hại.” Văn Gian Thanh tiếp tục nói: “Chị tớ cũng khen cậu không ngớt lời, nói cậu tuổi trẻ tài cao. Tài hoa của cậu ngang bằng với chị Tử Á!”

“Thế à? Cám ơn chị cậu đã khen ngợi.” Vy Vy cười gượng: “Tớ có tài cán gì mà lại được sự khen thưởng của công chúa Quốc dân chứ.”

“Không, cậu ở trong lòng của tớ, thật sự rất tốt.” Văn Gian Thanh nói hết câu này, ánh nhìn mang chút không tự nhiên, nói: “Chị tớ khoảng thời gian này vẫn còn ở bên đây đóng phim, tớ cũng sẽ ở đây tới mấy ngày. Nhưng mà, qua một thời gian thì tớ sẽ trở về nhà. Người nhà đang chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật tuổi mười sáu cho tớ và Thẩm Châu. Gia tộc của chúng tớ đối với bữa tiệc sinh nhật tuổi mười sáu rất là quan trọng! Đại ca đại tỷ cũng là sau khi tổ chức tiệc mừng sinh nhật mười sáu tuổi, thì bắt đầu nắm quyền một số công việc của gia tộc. Tớ cũng vậy. Qua bữa tiệc sinh nhật lần này, ba mẹ tớ sẽ từng bước đưa một chút công việc trong nhà mà từ từ giao cho tớ. Về sau, có lẽ tớ sẽ rất bận. Nhưng mà, tớ sẽ cố gắng dành thời gian qua đây để gặp cậu.”

Vy Vy lập tức nói: “Không cần đâu. Tớ lần này... A, kịch bản lần này thật sự rất đơn giản. Tớ có lẽ cần phải về trường rồi... Với lại, tớ định chuyên tâm dồn vào việc học, để sớm lấy được bằng tốt nghiệp thạc sĩ, và sau đó cố gắng kiếm một công việc tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp. Cho nên...”

“Không sao đâu, tớ có thể bay qua đó. Gia đình tớ có máy bay riêng, nhà ba nuôi cũng có đường hàng không riêng của ông ấy, bất cứ giờ nào cũng có thể bay được.” Văn Gian Thanh hối hả nói: “Tớ sẽ không làm phiền việc học của cậu. Tớ... Tớ chỉ là... Chúng ta là bạn tốt mà! Không phải sao? Là bạn bè, đôi lúc ghé thăm gặp mặt chẳng phải bình thường sao, phải không? ”

Ánh mắt Vy Vy có chút hỗn loạn, liền cầm lấy ly rượu mà sợ tới uống hết.

Vy Vy có chút không cẩn thận mà uống tới bị sặc, và ho lên.

Vào lúc này lập tức có người đến hầu hạ Vy Vy, đợi luồng hô hấp của Vy Vy bình thường lại, mới rót lại cho cô ấy một ly rượu mới.

”Xin lỗi.” Vy Vy muốn cầm ly rượu lên, Văn Gian Thanh lại đưa tay nắm chặt bàn tay của Vy Vy: “Tốt nhất uống nước thôi. Không quen uống rượu thì đừng có gò ép mình. ”

“A, được.Vy Vy nhanh chóng đặt ly rượu xuống, cầm lấy ly nước, uống hai ngụm vào, tâm trạng mới bình phục trở lại.

“Tớ có món quà muốn tặng cho cậu.” Lời nói của Văn Gian Thanh bỗng khiến cho trái tim bình lặng của Vy Vy lại nổi dậy lên.

“Á?”Vy Vy liền ngơ người, và có chút muốn chạy trốn.

Văn Gian Thanh lại không cho cô ta cơ hội trốn chạy, anh ấy giơ tay lên, vệ sĩ phía sau lập tức đưa một hộp trang sức ra trước mặt Văn Gian Thanh.

Văn Gian Thanh mở hộp trang sức ra và đẩy cho Vy Vy.

Một sợi dây chuyền được gắn viên kim cương màu tím rất xinh đẹp bỗng hiện ra trước mặt Vy Vy.

“Sợi dây chuyền này do chị tớ thiết kế. Chị ấy mỗi năm chỉ thiết kế một kiểu. mỗi kiểu chỉ sản xuất mười sợi. Tớ đã lấy đi một sợi, vì cảm thấy cái này rất hợp với cậu.” Văn Gian Thanh nhìn Vy Vy với ánh mắt chân thành: “Chỉ là món quà bạn bè thôi, cậu đừng có cảm thấy gánh nặng gì cả. Được không?”

Vy Vy ánh mắt có chút hốt hoảng, nhưng thân thể lại phản ứng trước một bước, cô ấy gật đầu.

Văn Gian Thanh quả nhiên cười rất vui vẻ, đứng người lên và cẩn thận tháo gỡ sợi dây chuyền, tự tay giúp Vy Vy đeo vào trên cổ cô ấy.

Viên kim cương màu tím mang vẻ cao quý như công chúa vậy.

Sợi dây chuyền này đeo lên trên người liền khiến cho Vy Vy khí chất toát lên vẻ cao quý.

Văn Gian Thanh nói những lời nói từ tận đáy lòng: “Cậu thật sự rất hợp với sợi dây chuyền, rất là đẹp.”

“Cám ơn.” Vy Vy đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền trị giá tới mười mấy triệu, trong lòng mang đầy nặng nề!

Văn Gian Thanh xem ra thật sự không vì chuyện của Tranh Tranh mà bị đả kích, hoàn toàn tránh được sự nguy hiểm.

Thế nhưng, kết quả thay lòng lần này của anh ấy, có hơi tốt quá không.

Đến nỗi, Vy Vy cũng không thể nào phân biệt đâu là lý trí và hiện thực.

Ăn xong bữa ăn, Văn Gian Thanh liền tiễn Vy Vy về nhà.

Trên đường trở về, cả hai đều không có nói chuyện.

Nhưng Văn Gian Thanh lại đưa tay mình nắm lấy tay của Vy Vy, một phút cũng không buông tay ra.

Tới cửa nhà căn hộ, Vy Vy không mời anh ấy vào trong, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, cậu hãy nghỉ ngơi sớm đi. Mai tớ có lẽ sẽ rất bận, sẽ không gửi tin nhắn cho cậu.”

Văn Gian Thanh tỏ vẻ thất vọng, nhưng anh ấy vẫn lịch thiệp trả lời: “Được, thế tối nay cậu ngủ sớm nha?”

“Ờ.” Vy Vy gật đầu: “Thế, chúc ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon!” Văn Gian Thanh có chút luyến tiếc khi nhìn Vy Vy bước vào cánh cửa căn hộ, cho tới khi không thấy được bóng dáng mà từ từ rời khỏi.

Vy Vy đợi Văn Gian Thanh đi khỏi, lập tức từ mặt sau bức tường đứng lên, nhìn chằm chằm bóng xe rời khỏi của Văn Gian Thanh, toàn người ngơ ngác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận